Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1856:




Chương 1856:

“Có ý gì? Còn chưa đủ rõ ràng sao? Nội bộ Đông Hoàng Giáo, lời của hai người chả đáng là cái thá gì!”

Lưu Danh Khoa và Lâm Dương lập tức nhìn về phía giọng nói phát ra.

Nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo dài tay cầm quạt đang đi tới.

Người đàn ông này cạo trọc đầu, trên mặt để râu hình chữ bát, vẻ mặt tươi cười, trong mắt lóe lên tia cơ trí.

“Ông là… Chiến Vương Cung Tạ Thanh Hử ư?”

Lưu Danh Khoa lập tức nhận ra người này, không nhịn được thốt lên.

“Tạ Thanh Hử? Ông ta là ai?” Lâm Dương đang ở trên đài hỏi.

“Người này là người của đại trưởng lão Lý Mạc Vân của Chiến Vương Cung, là chấp sự của Chiến Vương Cung, lúc trong giáo chúng ta nội loạn, Lý Mạc Vân muốn phát triển thế lực của giáo phái ở bên ngoài, muốn làm cho Chiến Vương Cung lớn mạnh, để nâng tầm ảnh hưởng của bọn họ đối với Đông Hoàng Giáo, cho nên đã phái Tạ Thanh Hử rời khỏi giáo phái, ở bên ngoài chiêu binh mãi mãi Nói rõ ra thì, là người phụ trách phân bộ của Chiến Vương Cung!” Lưu Danh Khoa trầm giọng giải thích.

Lâm Dương gật đầu.

“Ông tên là Lưu Danh Khoa đúng không?

Tôi đã nghe người ta nói đến ông, hình như ông là một trong những chấp sự của giáo phái chúng tôi, chỉ tiếc ông không môn không phái, ở trong giáo phái của chúng tôi cũng chỉ là con chó hoang mà thôi, thế đơn lực bạc! Lưu Danh Khoal Ông lấy đâu ra can đảm mà dám đem tên tuổi danh tiếng của Đông Hoàng Giáo ra ngoài làm vẻ ta đây, nhưng tôi nói cho ông biết! Sớm muộn gì Đông Hoàng Giáo cũng sẽ thuộc về trưởng lão Lý Mạc Vân mà thôi! Ông dám ở nơi này phá hỏng danh tiếng Đông Hoàng Giáo, cũng đồng nghĩa với việc mạo phạm đến trưởng lão của chúng tôi! Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các ông đâu!” Tạ Thanh Hử lên giọng nói.

Lưu Danh Khoa thấy thế hơi giật mình.

Cảm thấy Tạ Thanh Hử còn chưa nắm rõ chuyện trong Đông Hoàng Giáo…

“Hừ! Ngu xuẩn!”

Lưu Danh Khoa lạnh nhạt nói.

“Khốn kiếp!” Tạ Thanh Hử nổi giận, lập tức quay người, hướng về phía Dương Hồng Vũ chắp tay: “Gia chủ Dương, tôi không hề cố ý gây chuyển trong đại hội kén rể của con gái ông, nhưng tôi nhất định phải dạy dỗ hai tên giáo chúng cuồng ngạo này, nếu như không nghiêm trị chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của tôi, để đại hội kén rể có thể tiếp tục diễn ra thuận lợi, tôi hy vọng gia chủ Dương có thể cho phép tôi mang hai người này ra khỏi nhà họ Dương! Đưa về trong giáo, nghiêm minh trừng phạt! Không biết gia chủ Dương có thể cho phép tôi hay không!”

Dáng vẻ Dương Hồng Vũ lâm vào trầm tư, giống như có chút do dự.

Nhưng lúc này, Lâm Dương lên tiếng.

“Lưu Danh Khoa, ông cùng người nay đi ra ngoài một chuyến trước đi!”

“Vâng!”

Lưu Danh Khoa lập tức cung kính gật đầu.

Lời này càng làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc.

“Cùng tôi đi ra ngoài? Cậu có ý gì?” Tạ Thanh Hử nổi giận, lạnh lùng lớn tiếng hỏi.

“Lưu Danh Khoa sẽ thay mặt tôi giải quyết chuyện này, các người đi ra ngoài cũng được, cả nhà họ Lã nữa!”

Lâm Dương nhàn nhạt nói, sau đó hướng về phía khách mời trong bữa tiệc hô: “Còn có ai muốn lên đài, lên đây đi!”

Khách mời trong bữa tiệc ai ai cũng im im lặng.

“Tạ Thanh Hử, gia chủ nhà họ Lã, xin mời!” Lưu Danh Khoa nhìn về hai người bọn họ.

Gia chủ nhà họ Lã chau mày.

Tạ Thanh Hử hừ lạnh liên tục: “Được lắm, là tên nhóc kia muốn cho ông chết trước!

Được! Ông lập tức cút ra ngoài cho tôi, chúng †a tính toán tường tận từng món nợi”

Sau khi nói xong, ông ta lập tức sải bước hướng về cổng nhà họ Dương đi ra.

Bên ngoài nhà họ Dương.

Tạ Thanh Hử cùng người nhà họ Lã đã đứng lại.

Hiện trường không chỉ có mình Tạ Thanh Hử và người Đông Hoàng Giáo, còn có giáo chúng tinh nhuệ Chiến Vương Cung do ông †a bồi dưỡng cũng đến cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.