Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 522:




Chương 522:

 

“Chỉ có điều, cảm ơn cậu thì vẫn là cảm ơn cậu thôi, nhưng tôi không bao giờ cho phép cậu lại gần Nhược Tuyết”

 

“Nhược Tuyết nhà tôi phải gả vào một gia đình giàu có, cậu đừng có mà phá hỏng chuyện tốt của nhà chúng tôi đó”

 

Bà ta nhắc nhở Diệp Phi.

 

Diệp Phi cười nói: “Vậy sao? Cô ấy sẽ gả vào một gia đình giàu có ư? Rốt cuộc là gia đình nào có thể chấp nhận một cô gái đã qua một đời chồng chứ?”

 

“Bác trai, tạm biệt bác, cháu xin phép đi trước.”

 

Sau khi nói xong, Diệp Phi vẫy tay tạm biệt Đường Tam Quốc, anh xoay người đi xuống cầu thang.

 

“Cút đi cho khuất mắt tôi!”

 

Câu cuối cùng giống như một đâm thằng vào tim Lâm Thu Linh vậy, bà ta không thể kiềm chế được mà mắng một câu: “Nhược Tuyết nhà chúng tôi có rất nhiều con nhà giàu theo đuổi đó”

 

“Hơn nữa, cho dù không có gia đình giàu có nào, Nhược Tuyết nhà chúng tôi cũng có thể trở thành con nhà giàu được nhá”

 

Lâm Thu Linh diễu võ dương oai: “Nhược Tuyết đang sống ở Đào Hoa số 1 đó, cái tên bác sĩ hèn mọn như cậu mà cũng đòi chiếm được con gái tôi sao?”

 

Diệp Phi nghe thấy câu nói này thì lắc đầu cười cợt, anh không hề quay đầu lại mà đi thẳng luôn.

 

Đường Tam Quốc sửng sốt: “Đào Hoa số 1 ư? Nhược Tuyết sao?”

 

“Đúng vậy đó, đứa con gái hư hỏng của tôi nói muốn dọn ra ngoài ở, tôi lén lút đi theo dõi con bé thì… Lâm Thu Linh phấn khích nói: “Con bé đúng là giỏi thật, là Đào Hoa số 1 ~ Căn biệt thự hàng trăm tỷ đồng đó.”

 

Hàn Kiếm Phong và Đường Mai Hoa đứng ở phía sau cũng cảm thấy rất hào hứng phấn khởi.

 

Đường Tam Quốc bất ngờ: “Con bé lấy tiền ở đâu ra mà mua được căn biệt thự đó?”

 

“Bất kể mà do chính con bé mua hay là được tặng, tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ biết rằng con bé là chủ nhân của Căn biệt thự Đào Hoa số 1 mà thôi”

 

Lâm Thu Linh ngẩng đầu lên nói: “Tôi phải đi theo con bé để hưởng phúc mới được”

 

“Nơi đó có rất nhiều phòng ngủ nha, đến lúc đó mấy người có thể dọn đến đó ở rồi”

 

Bà ta giơ tay lên chỉ vào vợ chồng Hàn Kiếm Phong, giống như phong thái của người trụ cột gia đình vậy.

 

Hàn Kiếm Phong và Đường Mai Hoa vô cùng vui mừng: “Chúng con cảm ơn mẹt”

 

“Diệp Phi, để cảm ơn cậu đã cứu ông Tam Quốc nhà tôi.

 

Lâm Thu Linh nhớ tới một chuyện, bà ta tiến lên vài bước, đứng đối diện với Diệp Phi và nói: “Ngày mùng tám tháng sau, nhà họ Đường chúng tôi sẽ chuyển nhà đến Đào Hoa số 1, cậu nhớ phải đến tham dự đó…

 

Diệp Phi không để ý đến Lâm Thu Linh mà chui vào trong xe để Lưu Phú Quý chở về phòng khám.

 

Trên đường đi, Diệp Phi nói ra suy đoán của mình về vật dụng giết người với Dương Kiếm Hùng.

 

Sau đó anh nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Trở lại Huyền Hồ Cư, Diệp Phi phát hiện người bệnh tăng thêm không ít, trước cửa đã đứng đầy người.

 

Hoàng Thiên Kiều đang làm việc lặt vặt, Hoàng Tam Trọng †hu ngân, Chương Đại Cường phát số, Thẩm Vân Phong bốc thuốc, Chó Đen duy trì hàng ngũ, coi như cũng có trật tự.

 

Không biết bắt đầu từ lúc nào thì phòng khám của Diệp.

 

Phi trở thành nơi cho đám người kia tụ hội, mỗi ngày đám Thẩm Vân Phong đều sẽ tới đi dạo một vòng để tụ họp một chút.

 

Cũng thuận tiện giúp đỡ.

 

Ngay cả Đỗ Thanh Đế cũng thường hay xuất hiện.

 

Trong lúc nhất thời, phòng khám của Diệp Phi trở thành nơi tụ tập của đám con nhà giàu ở Trung Hải.

 

Diệp Phi trêu chọc bọn họ đều là tình nguyện viên, không thì tiền xem bệnh một ngày cũng không đủ trả tiền lương. Anh bước ra khỏi xe chào hỏi đám người rồi bắt đầu tiếp tục khám bệnh.

 

Ba ngày sau đó, Diệp Phi đều thành thật khám bệnh ở phòng khám, mỗi ngày anh phải mệt mỏi đau lưng chữa trị cho năm sáu mươi người bệnh.

 

Diệp Phi quyết định tuần sau bắt đầu mỗi ngày thực hiện khám bệnh theo số, một ngày một trăm người, không thì anh và Tôn Bất Phàm sớm muộn gì cũng sẽ mệt đến chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.