Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 521:




Chương 521:

 

Một đoàn người tản đi rất nhanh, Đường Tam Quốc cũng kéo Diệp Phi rời khỏi cái nơi rắc rối này.

 

“Diệp Phi, lần này cảm ơn cháu nhé”

 

Đi xuống dưới lầu, Đường Tam Quốc như trút được gánh nặng, ông ta nhìn về phía Diệp Phi, nói: “Nếu không nhờ cháu cứu được cô bé đó, thì chắc bây giờ cho dù không bị người ta đánh chết cũng bị nhân viên cảnh sát bắt đi thôi”

 

Ông ta còn vỗ vỗ cánh tay của Diệp Phi, thật sự hiếm khi thấy hai bác cháu thân thiết và quan tâm đến nhau như vậy.

 

“Bác đừng khách sáo như vậy mà, cứu sống người khác là bổn phận của cháu”

 

Diệp Phi cảm thấy không được tự nhiên khi nói những lời khách sáo thế này: “Hơn nữa, bác cũng là xuất phát từ lòng tốt bụng của mình, chỉ là không muốn nhìn thấy cô bé đó nghẹn chết mà thôi”

 

Khi nói những lời này, Diệp Phi vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó trên người mình, anh phát hiện nửa cành cây kia không thấy nữa.

 

Không có nửa cành liễu kia, hung khí của tên đã giết hại Thẩm Thiên Sơn sẽ không có cách nào nghiệm chứng được, Diệp Phi võ võ đầu mình, thâm mắng bản thân mình làm việc thật hấp tấp cẩu thả mà.

 

Chỉ có điều, tình hình lúc này đang rất rối loạn, anh chỉ chú ý cứu sống cô bé đó, nên không có thời gian quan tâm đến nửa cành liễu kia.

 

Đường Tam Quốc hào hứng phấn khởi kéo lấy Diệp Phi: “Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, hôm nay cháu cũng đã cứu bác một mạng đó, đi, chúng ta cùng đi về nhà, bác sẽ bảo mẹ cháu làm món gà nướng….. : ” Nói được một nửa, ông ta lại xấu hổ cười, ông ta buông cánh tay của Diệp Phi ra: “Thật ngại quá, bác quên mất cháu đã ly hôn với Nhược Tuyết rồi”

 

“Nhưng mà nếu như cháu có thời gian rảnh, muốn quay về thăm hỏi mọi người, nhà họ Đường chắc chắn sẽ hoan nghênh cháu bất cứ lúc nào”

 

Đường Tam Quốc lại nói thêm một câu: “Ân oán thù hận của trước đây, là bố và dì của cháu có chút hiểu lâm thôi, cháu không cần để trong lòng đâu nhé”

 

Diệp Phi khoan dung cười một tiếng: “Bác trai à, bác yên †âm đi, tất cả chỉ là quá khứ, chúng sẽ trôi qua nhanh thôi.”

 

Bây giờ mỗi ngày anh đều bận đến tối mày tối mặt, lấy đâu ra thời gian mà quan tâm đến mấy chuyện lặt vặt của nhà họ Đường chứ.

 

“À đúng rồi, bác đã nghe Nhược Tuyết nói rồi, đây là chiếc đồng hồ Rolex mà Hoàng Chấn Đông muốn tặng cho cháu”

 

Đường Tam Quốc xoa xoa huyệt thái dương, ông ta nhớ ra một chuyện, sau đó ông ta tháo chiếc đồng hồ Rolex trên tay xuống đưa cho Diệp Phi: “Đồ của ai thì về tay người đấy, hãy về với chính chủ của mình đi”

 

“Bác trai à, cháu không cần đâu”

 

Diệp Phi vội vàng xua tay từ chối: “Bây giờ cháu đã có chiếc đồng hồ Quincunx này rồi, nó vẫn đeo rất thoải mái mà, chiếc đồng hồ Rolex này cháu đeo không quen”

 

“Chiếc đồng hồ Rolex này coi như là món quà nhỏ bác tặng cho cháu đi”

 

Diệp Phi đeo lại chiếc đồng hồ Rolex lên cổ tay Đường Tam Quốc: “Đã trôi qua một năm rồi, cháu vẫn vô cùng cảm ơn sự quan tâm mà bác đã dành cho cháu.”

 

“Đứa trẻ ngoan, cháu thật sự là một đứa trẻ ngoan nha…

 

…” Đường Tam Quốc lại vỗ vài cái vào vai Diệp Phi, xúc động nói một tiếng: “Là nhà họ Đường không có mắt nhìn người, đúng là nhà họ Đường không có mắt nhìn người rồi”

 

“Ông Tam Quốc, ông Tam Quố Đúng lúc này, có vài bóng người vội vàng lo lăng chạy tới, Lâm Thu Linh dẫn Đường Mai Hoa và Hàn Kiếm Phong cùng nhau xuất hiện.

 

“Vừa nãy ông gọi điện thoại nói rằng xảy ra chuyện lớn rồi, có rất nhiều người đang bao vây tấn công ông, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Lâm Thu Linh liếc mắt nhìn về phía Diệp Phi một cách chăm chú, mở miệng nói: “Có phải là tên phản bội này đã ức kiếp ông không hả? Cậu ta dám động đến ông, tôi sẽ liều mạng với cậu ta”

 

Vẻ mặt của Hàn Kiếm Phong và Đường Mai Hoa trở nên phức tạp đến khó tả, hai người họ nhìn chằm chằm vào Diệp Phi, đã hận nhưng lại không dám hận, muốn nịnh nọt nhưng lại không muốn hạ thấp cái tôi của bản thân.

 

Diệp Phi ngược lại còn có phong thái rất thản nhiên, tự do tự tại, anh cứ tự nhiên đi đi lại lại trước mặt bọn họ.

 

“Đừng nói Diệp Phi như vậy, vừa rồi nếu không có Diệp Phi thì lúc đó sợ rằng tôi đã bị người ta đánh chết rồi”

 

Đường Tam Quốc vội vàng kéo lấy vợ của ông ta, sau đó †óm tắt chuyện vừa nãy cho bà ta nghe một lần nữa: “Diệp Phi là người đã giúp tôi, chúng ta phải cảm ơn và báo đáp cậu ấy mới đúng”

 

“Là như vậy sao?”

 

Nghe thấy câu nói Diệp Phi đã giúp chồng mình, vẻ mặt của Lâm Thu Linh có chút khó coi, mặc dù không tình nguyện, nhưng bà ta vẫn đáp lại Diệp Phi một câu: “Lần này cảm ơn cậu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.