Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 523:




Chương 523:

 

Thẩm Bích Cầm vừa thay đổi phần thưởng mỗi ngày cho Diệp Phi, vừa truyền bá tư tưởng một người phụ nữ tốt cho Tống Hồng Nhan, còn để anh tranh thủ thời gian ra tay giải quyết.

 

Diệp Phi không muốn nghe mẹ lảm nhảm mỗi ngày, chiều hôm ấy sau khi phòng khám đóng cửa thì Diệp Phi không vội vã về sân sau mà dành thời gian mua ít đồ rồi đến Kim Chỉ Lâm.

 

Anh muốn xem tình trạng của chàng trai áo xám kia.

 

Diệp Phi yên lặng không một tiếng động đi vào cửa, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ của phòng ra.

 

“Vèo…” Tâm mắt Diệp Phi còn chưa thích ứng được với ánh sáng trong phòng, một cây kiếm ngắn đã chỉa vào cổ họng anh nhanh không tưởng nổi.

 

Diệp Phi rất thích thú, anh di chuyển cơ thể tránh đi khỏi sự sắc bén kia.

 

Anh còn chưa kịp đứng vững thì kiếm ngắn lại chĩa vào giữa lông mày anh.

 

Diệp Phi chỉ có thể nghiêng đầu lần nữa.

 

Kiếm ngắn thất bại nhưng không chút bối rối, mũi kiếm chĩa xuống, nó muốn chĩa vào tim Diệp Phi.

 

Tình thế cực kỳ nguy cấp.

 

Tay phải Diệp Phi không thể không giơ ra, giữa hai ngón tay đã kẹp cây kiếm ngắn lại.

 

“Là tôi”

 

Không chờ đối phương lại thay đổi chiêu khác, Diệp Phi đã than khẽ để tạm dừng trận đọ sức này.

 

Anh xem trọng hai điều ở chàng trai áo xám này.

 

Từ lúc tập luyện võ thuật đến nay, lần đầu tiên Diệp Phi cảm giác được áp lực, ba kiếm này của đối phương có lực sát thương không thua gì “Thập bộ nhất sát” của anh.

 

Không lên tiếng chỉ sợ sẽ bị đâm trúng.

 

Diệp Phi vừa lên tiếng thì ánh đèn sáng lên, sự sắc bén lập tức biến mất, sát khí cũng tiêu tán như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

 

“Vèo…” Diệp Phi ngẩng đầu nhìn lại, thấy chàng trai áo xám đã lui ra đằng sau hai bước rồi bỏ kiếm ngắn vào trong ống tay áo.

 

Sắc mặt của cậu ta không còn đen thui, trên người cũng không còn mùi máu, cả người trông có tinh thần hơn nhưng vẫn lạnh lùng đâm người khác như cũ.

 

Cả người cậu ta lạnh như băng, khí chất cũng như núi băng, cứ như trời sinh đã cách xa người khác vạn dăm.

 

Nhưng nhìn thấy Diệp Phi, ánh mắt trong lúc vô hình lại có chút ấm áp và nhu hòa.

 

Diệp Phi nhìn chàng trai áo xám cười nói: “Hôm qua đã để lại lương khô cho cậu, hôm nay rảnh rỗi mới mang chút đồ ăn nóng đến đây, nhân lúc còn nóng cậu mau ăn đi”

 

Anh để một chiếc hộp giữ ấm xuống rồi mở ra, bên trong có một bát cháo nóng, hai cái bánh bao nóng, hai quả trứng gà và còn có một phần bánh thịt.

 

Trông rất đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng.

 

Chàng trai áo xám thấp giọng nói một câu: “Cảm ơn”

 

“Không cần khách sáo, nhân lúc còn nóng hãy ăn đi”

 

Diệp Phi nở một nụ cười: “Tôi đến để thay thuốc cho cậu”

 

Chàng trai áo xám lại lên tiếng lần nữa: “Cảm ơn”

 

Diệp Phi bỏ bánh bao vào tay cậu ta, sau đó cầm lấy thuốc tiêu viêm và băng gạc xử lý vết thương cho chàng trai áo xám.

 

Diệp Phi nhìn thấy vết thương cậu ta vẫn còn nghiêm trọng, không đủ mười ngày nửa tháng sợ là khó mà khôi phục, nên anh đã dùng ba tia sáng cho cậu ta.

 

Rất nhanh thì vết thương bên trong của chàng trai áo xám đã khỏi hẳn, vết thương bên ngoài cũng chầm chậm khép lại, ngay cả vết thương do đạn xuyên qua cũng không còn vết máu rỉ.

 

Chàng trai áo xám có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng trên cơ thể, trên mặt cậu ta hiếm khi lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó tín nhiệm và cảm kích đối với Diệp Phi cũng tăng thêm.

 

Nghĩ đến châm cứu ngày hôm qua, còn có ba tia sáng trắng vừa rồi, Diệp Phi vô thức cảm khái một tiếng: “Không biết đó là ai mà lại ra tay ác độc với cậu như vậy”

 

Anh tin tưởng, nếu như chàng trai áo xám không gặp phải anh tối hôm qua thì nhiều nhất có thể chịu đựng nửa tiếng là sẽ chết, cho thấy người kia ra tay độc ác thế nào.

 

Như cảm kích ơn cứu mạng của Diệp Phi, chàng trai áo xám biết gì nói nấy với anh: “Tôi nghe được một bí mật…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.