Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 517:




Chương 517:

 

“Các vị trưởng bối cũng sẽ cử người đến Trung Hải, một là xác nhận đấu võ, hai là nhìn chằm chằm vào câu lạc bộ Võ thuật Trung Hải.”

 

Trên mặt anh ta hiện lên vẻ ngưng trọng: “Điều này trực tiếp làm chúng ta mất đi một hậu thuẫn lớn và lộ tẩy kế hoạch”

 

Không có Hoàng Phi Hổ đạt cao thủ cấp Huyền Cảnh áp chế thì đảm bảo Trung Hải và Giang Hóa Long sẽ đánh một trận đến một mất một còn mới thôi Tống Hồng Nhan hơi nheo mắt lại: “Xem ra Thẩm Thiên Sơn vẫn còn có chút trọng lượng…” Mặc dù có đầy đủ chứng cứ cho thấy người giết Thẩm Thiên Sơn không phải Diệp Phi, nhưng việc ông ta chết vẫn không khỏi liên quan đến việc ông †a bị Diệp Phi phá bỏ võ công.

 

Cho nên các vị trưởng lão Vũ Minh giận cá chém thớt lên câu lạc bộ Võ thuật Trung Hải là điều có thể hiểu được.

 

“Tin tức thứ hai là ba ngày sau, vì lo sợ chúng ta phục kích nên Giang Hóa Long sẽ không tự mình đến cuộc thi”

 

Lấm Bách Thuận tiếp tục chủ đề câu trả lời vừa rồi: “Con trai ông ta là Giang Thế Hào sẽ dẫn đầu đội thi đấu, ngoài ra nhà họ Uông cũng sẽ cử Uông Kiều Sở tới xem trận đấu”

 

“Nói là đến xem trận đấu nhưng thực tế là đến ngăn cản chúng ta thực hiện những động tác nhỏ.”

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Hồng Nhan không có gì thay đổi: ‘Nhà họ Uông ra tay ngày càng rõ ràng.”

 

“Thứ ba, chúng tôi còn hỏi thăm được một tin tức khác”

 

“Giang Thế Hào mời được một người cao thủ, tên là Tật Điện, một đệ tử kiêu hãnh của Phách Kiếm, cũng là người đứng thứ bốn mươi tám trong danh sách sát thủ.”

 

“Nghe đồn rằng anh ta đạt bảy mươi phần trăm tiêu chuẩn của Phách Kiếm, giết người chỉ bằng một nhát kiếm, thực lực còn mạnh hơn so với những cao thủ mà chúng ta mời tới.”

 

Lâm Bách Thuận do dự: “Phỏng đoán rằng anh ta sẽ đến Trung Hải vào ngày kia”

 

“Đến Trung Hải vào ngày kia?”

 

Tống Hồng Nhan uống cạn hết rượu trong ly: “Vậy thì nghĩ cách để cho anh ta vĩnh viễn không thể đến Trung Hải…” Trận chiến giành Trung Hải cuối cùng cũng đến…

 

Sự xuất hiện của Tống Hồng Nhan khiến cho Diệp Phi mất nửa tiếng đồng hồ để giải thích với Thẩm Bích Cầm.

 

Vì để tránh cho mẹ mình đi theo dày vò nên Diệp Phi còn nói rằng mình thích Tống Hồng Nhan. Nhưng Tống Hồng Nhan vẫn không vừa ý anh, tối nay gọi bố mẹ chỉ đơn giản là nói đùa thôi.

 

Anh yêu cầu mẹ mình giữ khoảng cách một chút để không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Tống Hồng Nhan.

 

Nghe được rằng hai người không phải là người yêu thực sự, đầu tiên vẻ mặt của Thẩm Bích Cầm đầy phiền muộn và đáng tiếc, sau đó bắt đầu giục Diệp Phi nhanh chóng bắt được Tống Hồng Nhan càng sớm càng tốt.

 

Cô không muốn thấy Tống Hồng Nhan như cải trắng ngọt nước trong veo như vậy bị gia súc khác để ý.

 

Diệp Phi không nói lại được mẹ của mình, không thể làm gì khác ngoài việc kiếm cớ chạy ra ngoài.

 

Sáng hôm sau, Diệp Phi dậy rất sớm, sau khi luyện “Thái Cực quyền” một lần, anh yêu cầu Lưu Phú Quý đưa mình đi bệnh viện Vinh Ái.

 

Anh vẫn đang suy nghĩ về cái chết của Thẩm Thiên Sơn.

 

Sau khi Diệp Phi chào hỏi Kim Ngưng Băng, anh đi thẳng đến phòng bệnh của Thẩm Thiên Sơn.

 

Bởi vì là án giết người, cộng thêm thân phận hiển hách của Thẩm Thiên Sơn, cho nên mấy ngày nay phòng bệnh này luôn được canh gác nghiêm ngặt, không cho người ngoài đến gần, giữ nguyên hiện trạng.

 

Diệp Phi chui qua dây ngăn cách, đẩy cửa phòng ra, đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh và mùi máu tanh, anh giơ tay ra xua bớt mùi sau đó nhìn qua toàn bộ căn phòng.

 

Căn phòng rộng khoảng ba mươi mét vuông có các loại máy móc chữa bệnh và phương tiện sinh hoạt đây đủ, hơn nữa còn sắp xếp rất ngăn nắp, không bừa bộn một chút nào.

 

Trên giường bệnh thấy dấu vết của sự giãy giụa, cửa ra vào và cửa sổ vẫn còn nguyên vẹn, không có vết máu ở trên tường và trần nhà.

 

“Thẩm Thiên Sơn còn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Phi lẩm bẩm một câu: “Phán đoán này của cảnh sát là hoàn toàn chính xác.”

 

Cảnh sát còn đoán được hung thủ nhảy vào thông qua cửa sổ, còn đâm chết Thẩm Thiên Sơn trong thời gian rất ngắn, sau đó lại rút lui khỏi hiện trường bằng cửa sổ.

 

Toàn bộ thời gian gây án chỉ kéo dài khoảng mười phút, hơn nữa đối phương ra tay vừa nhanh vừa tàn nhãn, không để cho vệ sĩ ở ngoài cửa phát hiện ra manh mối.

 

Chẳng qua những phán đoán này cũng không có tí tác dụng gì, cảnh sát không chỉ không xác định được hung thủ mà ngay cả hung khí cũng không đoán ra.

 

Anh tìm kiếm trong phòng một lần, nhưng cũng không phát hiện ra bất kỳ cái gì, sau đó anh nhớ tới Đào Hoa số 1, anh đảo mắt nhìn cửa sổ một cái, sau đó đi tới bên cạnh cửa Sổ.

 

Bên cạnh cửa sổ là một cây liễu cành lá tươi tốt, không chỉ cản bớt phần lớn ánh nắng mặt trời gay gắt mà còn luôn mang đến làn gió mát, rất nhẹ nhàng khoan khoái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.