Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 518:




Chương 518:

 

Diệp Phi nheo mắt lại, bỗng nhiên vươn tay ra nắm lấy một nhánh cây.

 

Nhánh cây xanh um tươi tốt, xúc tua ấm áp thể hiện sức sống mãnh liệt, nhưng cuối cùng cũng bị bẻ gãy.

 

“Rắc rắc” Diệp Phi bẻ nửa đoạn, anh nhìn chằm chằm vào vết cắt ở đấy, vết cắt có chút cũ kỹ, nhưng là cách đây không lâu.

 

Anh chạm nhẹ thì bị đâm vào tay.

 

“Diệp Phil Diệp Phi!”

 

Ngay tại thời điểm Diệp Phi đang nghĩ về vết thương của Thẩm Thiên Sơn thì có một người đột nhiên kêu lên cắt đứt mạch suy nghĩ của anh: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!”

 

Diệp Phi sững sờ nghiêng đầu qua thì thấy Đường Tam Quốc hoảng sợ chạy tới.

 

Sau lưng còn có mười mấy người cả nam cả nữ đuổi theo, ai cũng đều có tinh thần phãn nộ, khí thế hung hăng.

 

Phía sau cùng là một cặp vợ chồng trung niên đang bế con.

 

Trên khuôn mặt của cặp vợ chồng trung niên giàn giụa nước mắt, điên cuồng gào thét.

 

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lúc này khuôn mặt lại đen säm, hàm răng ngậm chặt, mắt cũng nhắm nghiền.

 

Đường Tam Quốc vội vàng đóng cửa phòng lại, còn đẩy một cái giường bệnh ra để chặn cửa, cô lập đám người đẳng đằng sát khí ở ngoài kia lại.

 

“Đùng đùng đùng.’ Cửa phòng nhanh chóng bị đập, vang lên tiếng gào thét như muốn đổ.

 

Đường Tam Quốc vội vàng lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt hốt hoảng, lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.

 

Diệp Phi sửng sốt: “Ông Đường, xảy ra chuyện gì vậy?”

 

“Tai bay vạ gió, tai bay vạ gió”

 

Đường Tam Quốc nấp vào sau lưng Diệp Phi, dáng vẻ đấm ngực giậm chân: “Tôi làm thủ tục xuất viện cho Nhược Tuyết, thấy đứa trẻ này quấn lấy mẹ nó kêu đói ở ngoài hành lang nên liền cho con bé hộp quả thạch mà Kỳ Kỳ mua cho Nhược Tuyết”

 

“Ai ngờ rằng con bé ăn nhanh quá nên bị sặc.”

 

“Tôi đã gọi bác sĩ đến cấp cứu ngay tại chỗ nhưng có thể bị nghẹn quá lâu dẫn đến thiếu khí, không cứu được… Người nhà họ tức giận không chịu nghe tôi giải thích, không những đánh tôi mà còn đổ oan cho tôi là tên lừa gạt, làm một đống người vây tới tấn công tôi.”

 

Đường Tam Quốc nói như súng liên thanh, nói xong, ông ta lại túm lấy quần áo của Diệp Phi hét lên: “Diệp Phi, mau cứu tôi, mau cứu tôi…” “Ầm” Ngay lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, mười mấy người xông vào, gào ầm lên không dứt: “Đánh chết ông ta, đánh chết ông ta”

 

“Dừng tay!”

 

Nhìn thấy một đống người chen chúc xông vào, còn luôn mồm muốn đánh Đường Tam Quốc, Diệp Phi theo bản năng bước lên ngăn cản.

 

Anh dùng hai tay vừa đỡ vừa ấn, bảy tám người đều bị Diệp Phi đánh lui lại vào trong đám người.

 

“Khốn kiếp, ông ta còn tìm người đến trợ giúp đánh lại sao?”

 

Người đàn ông trung niên tức giận nói: “Đánh anh tai”

 

Mười mấy người lại hò hét muốn xông lên.

 

“Rầm”

 

Diệp Phi không nói nhảm, anh đấm một phát vào chiếc tủ quần áo bằng sắt, chỉ nghe thấy tiếng động rất lớn sau đó tủ quần áo vỡ tan ra, chỗ quả đấm đấm vào còn có một lỗ thủng.

 

Cho dù là cặp vợ chồng trung niên vô sỉ đến đâu thì thấy vậy cũng sững sờ, hiển nhiên là họ chưa từng nhìn thấy sức mạnh tàn bạo đến như vậy.

 

Nhưng đám người lại nhanh chóng xông ra và hét lên: “Hại chết người còn đòi lý luận sao? Hại chết người còn dùng bạo lực để uy hiếp sao?”

 

“Ông đây không sợ cậu, nếu cậu có bản lĩnh thì hãy đánh chết chúng tôi đi”

 

“Đúng vậy, nếu anh lợi hại như vậy thì hãy đánh chết chúng tôi đi”

 

“Báo cảnh sát, báo cảnh sát, nói cho bọn họ biết ở nơi này có tên lừa gạt, hại chết đứa bé còn muốn đánh người.”

 

Mười mấy người tức giận tố cáo, ánh mắt như một con dao, chỉ muốn giết chết Diệp Phi và Đường Tam Quốc.

 

“Im lặng!”

 

“Tất cả yên lặng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.