Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 455:




Chưuong 455:

 

Hoàng Tam Trọng mừng rỡ như điên: “Cảm ơn anh Phi, cảm ơn anh Phi”

 

Sau đó, ông ta lập tức chống gậy đi đến quầy thu ngân, anh ta mừng rỡ đến mức người không biết còn tưởng anh ta đang giữ kho bạc vậy.

 

Diệp Phi lắc đầu cười, sau đó dặn dò đám người Tôn Bất Phàm mấy câu. Anh bảo Lưu Phú Quý đưa mình đi đến khu Bạch Thạch.

 

“Mẹ, mẹ đang ở đâu vậy? Con có việc muốn tìm mẹ”

 

Trên đường đi, Diệp Phi gọi điện cho mẹ mình, hỏi xem mẹ anh đang ở nhà hay đang ở cửa hàng trà thảo mộc.

 

“Phi à, con muốn đến gặp mẹ sao?”

 

Giọng của Thẩm Bích Cầm truyền tới từ đầu bên kia điện thoại: “Nhưng mẹ đang ở bên ngoài, không thể trở về nhà nhanh như thế được, con cứ chờ một chút nha”

 

“Mẹ đang ở đâu vậy?”

 

Diệp Phi lo lắng mẹ mình bị lừa tiền: “Con đến chỗ của mẹ”

 

Giọng nói của Thẩm Bích Câm hơi do dự, cuối cùng bà vẫn nói ra một cái địa chỉ: “Mẹ đang ở khu bất động sản hoa viên Minh Châu, bác cả của con tìm mẹ có chút chuyện.”

 

Nghe đến bác cả, trong lòng Diệp Phi rơi lộp bộp, anh biết là sẽ không có chuyện gì tốt.

 

“Mẹ, con sẽ đi qua đấy tìm mẹ”

 

Diệp Phi nói một cậu sau đó bảo Lưu Phú Quý đi đến hoa viên Minh Châu.

 

Hoa viên Minh Châu là một khu bất động sản tâm trung ở trong nước, là khu biệt thự dành cho thành phần tri thức, giá phòng khoảng gần hai trăm triệu đồng, địa vị chỉ cách khu Bạch Thạch có ba thứ hạng.

 

Không lâu sau, Diệp Phi đã xuất hiện ở sảnh bán phòng của hoa viên Minh Châu, anh đi vào thì đúng lúc nhìn thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế sô pha ở phía đông.

 

Trên ghế sô pha còn có bác cả nhà họ Diệp, vợ bác cả và em gái họ Diệp Yến.

 

Bọn họ vừa xem tranh màu bất động sản vừa thờ ơ gật đầu với Thẩm Bích Cầm.

 

Vài cô gái bán hàng nhàn rỗi đứng hiếu kỳ nhìn bọn họ, nhưng cũng không nói gì.

 

Diệp Phi không có tình cảm gì với cả gia đình của bác cả, người nhà này nếu không có lợi cho họ thì họ sẽ không để ý đến mình. Bọn họ đã lợi dụng bố mẹ anh mấy chục năm rồi, còn thường xuyên châm chọc anh là con hoàng.

 

Vào lúc bố anh mất tích, còn mẹ anh thì đang chữa bệnh, cả gia đình bác cả này không những không cho vay tiền giúp đỡ mà còn tranh thủ cơ hội chiếm đoạt ngôi nhà mà tổ tiên để lại cho bố anh.

 

Giá trị thị trường của ngôi nhà cổ đó khoảng hơn ba tỷ rưỡi.

 

Vì vậy Diệp Phi rất chán ghét khi nhìn thấy bọn họ.

 

Chuyện liên quan đến gia đình này chắc chắn không phải là chuyện tốt.

 

Quả nhiên, không đợi Diệp Phi chào hỏi bọn họ, bác cả đã ngồi bắt chéo chân, cầm trang màu quảng cáo bất động sản rồi nhìn Thẩm Bích Cầm: “Em dâu à, mấy ngày nữa Diệp Yến sắp đi nhập học rồi, có phải các người quên ngày tháng rồi đúng không?”

 

Vợ bác cả cũng lộ ra ánh mắt trách móc: “Chuyện này lớn như vậy, em để ý đến một chút có được hay không?”

 

Diệp Phi nghe xong là biết ngay gia đình nhà bác cả có ý đồ.

 

Diệp Yến là con gái của bác cả, xếp sau Diệp Hạo, đang học năm cuối đại học, từ khi Diệp Yến vừa mới thi lên đại học, bố mẹ anh là người trong nhà nên phải tài trợ ba mươi năm triệu đồng.

 

Ngay khi tiền này được đưa ra, gia đình nhà bác cả không những coi đây là đương nhiên mà còn mỗi học kỳ đều đến đòi tiền đúng kỳ hạn, nhiều khi còn xin bố mẹ anh thêm tiền sinh hoạt.

 

Thẩm Bích Cầm là người tốt bụng, khi nhắc đến vấn đề tình cảm gia đình, bà không muốn xảy ra xích mích. Vì vậy mỗi học kỳ bà đều gửi cho Diệp Yến ba mươi năm triệu đồng tiền học phí.

 

Năm học kỳ là hai năm rưỡi, ước chừng khoảng gần hai trăm triệu đồng.

 

Sau khi bố anh mất tích, còn mẹ anh điều trị, bác cả thấy không thể xin được tiền mẹ anh nữa nên quay ra đem người đến chiếm nhà tổ tiên để lại.

 

Bây giờ bọn họ thấy thân thể của Thẩm Bích Cầm đã khỏe mạnh lại còn mở cửa hàng bán trà thảo mộc, cho nên cả gia đình bác cả lại kéo nhau đến đòi tiền mẹ anh.

 

“Diệp Yến khai giảng đúng không, làm sao em có thể quên chứ?”

 

Thấy sắc mặc Diệp Phi không đúng, Thẩm Bích Cầm lập tức tươi cười, lấy ra một phong thư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.