Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 454:




Chương 454:

 

Nếu bọn họ thật sự làm chuyện gì quá đáng thì Diệp Phi không ngại khiến cho bọn họ trở thành Triệu Đông Dương thứ hai.

 

Sáng hôm sau, Diệp Phi đang định mở cửa thì nhận được một tin nhắn báo rút tiền.

 

Sáng sớm ra mẹ anh đã lấy ba mươi năm triệu đồng.

 

Mặc dù Diệp Phi không can thiệp vào chuyện mẹ anh dùng tiền, anh luôn để lại cho bà mấy trăm triệu đồng để chỉ tiêu nhưng đột nhiên bà lấy ba mươi lăm triệu đồng khiến cho anh rất tò mò.

 

Anh tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra với mẹ anh không?

 

Diệp Phi suy nghĩ một chút, anh chuẩn bị quay lại khu Bạch Thạch, trước hết là muốn xem tình hình hiện tại của mẹ, sau đó là khuyên bảo bà đến Huyền Hồ Cư ở với mình.

 

Anh đã ly hôn với Đường Nhược Tuyết, vì vậy anh không phải lo lắng về cảm giác của nhà họ Đường.

 

“Thầy Diệp, chào buổi sáng!”

 

“Xin chào, anh Phi”

 

Diệp Phi chưa kịp lên đường thì trước cửa phòng khám có một chiếc Mercedes-Benz xuất hiện, cửa xe mở ra, sau đó là Hoàng Thiên Kiều và Hoàng Tam Trọng bước xuống.

 

Hai người cung kính chào hỏi Diệp Phi.

 

Diệp Phi hơi sững sờ, Hoàng Thiên Kiều đến bệnh viện làm chân sai vặt thì anh còn chuẩn bị được tâm lí nhưng Hoàng Tam Trọng chạy đến nơi này làm gì?

 

“Anh Phi, thật xin lỗi, em đến muộn”

 

Hoàng Thiên Kiều nhanh chóng vào trạng thái, sau khi xin lỗi Diệp Phi thì anh ta lập tức cầm chổi lên và bắt đầu làm việc.

 

“Anh Phi, tôi phải làm gì đây?”

 

Hoàng Tam Trọng vứt bỏ sạch dáng vẻ cà lơ phất phơ của ngày xưa, ông ta rụt rè và cung kính hỏi Diệp Phi.

 

Hôm qua ông ta nghe được Hoàng Huyền Vũ nói rằng Diệp Phi đã hoàn thiện Phi Hổ Quyền, chữa khỏi vết thương cho bố mình, hai người còn là anh em kết nghĩa nên ông ta càng trở nên hoảng sợ.

 

Ông ta không chỉ cảm thấy Diệp Phi lợi hại mà còn thấy được sự coi trọng của bố ông ta dành cho Diệp Phi. Hoàng Tam Trọng biết rằng mình không thể báo thù được mà còn có thể bị bỏ rơi.

 

Thực sư thì Hoàng Phi Hổ cũng đã tự mình cảnh cáo.

 

Hoàng Tam Trọng rằng nếu còn dám trêu chọc Diệp Phi thì ông ấy sẽ trực tiếp đánh cho Hoàng Tam Trọng tàn phế và còn giam lỏng ông ta ở trong nhà nữa.

 

Điều này làm cho Hoàng Tam Trọng sợ đến mức cả đêm không ngủ.

 

Ông ta không biết làm thế nào để hàn gắn lại mối quan hệ giữa hai người nên khi nghe thấy Hoàng Thiên Kiều đến phòng khám làm chân sai vặt thì ông ta cũng nhanh trí đi theo.

 

Diệp Phi phản ứng lại: “Anh Hoàng, anh đến đây để xem trò vui gì?”

 

“Anh Phi, trước đây là do tôi không hiểu chuyện nên làm xăng làm bậy, đắc tội với anh rất nhiều, xin anh hãy tha thứ cho tôi.”

 

Hoàng Tam Trọng chống gậy mở miệng nói: “Tôi biết chỉ một câu xin lỗi là không đủ cho nên tôi quyết định đi tới phòng khám này làm chân sai vặt để thể hiện lòng thành của mình.”

 

“Tôi hy vọng anh Phi sẽ cho tôi một cơ hội.”

 

Vẻ mặt Hoàng Tam Trọng chân thành tha thiết.

 

“Chỗ này của tôi không có nhiều việc để cho anh làm đâu..” Diệp Phi xua tay nói: “Anh hãy trở về đi, tôi không có thù oán gì anh cả, chuyện trước kia đã xóa bỏ hết từ lâu rồi”

 

“Đừng mà”

 

Hoàng Tam Trọng vẫn còn hy vọng mối quan hệ của bọn họ được cải thiện cho nên ông ta nắm lấy cánh tay của Diệp Phi và nói lớn: “Anh Phi, tôi thật sự rất thành tâm, anh hãy để cho tôi ở lại đây làm việc vặt đi”

 

“Nếu không… trong lòng tôi sẽ cảm thấy trống rỗng, tôi sẽ cảm thấy không ổn”

 

“Tôi cũng có thể quét rác, có thể lau bàn…” Bất luận như thế nào ông ta cũng muốn tiếp tục làm việc ở phòng khám này.

 

“Được rồi, được rồi. Để tôi sắp xếp công việc cho anh, trước tiên anh hãy ngồi ở quầy thu ngân để thu tiền đi”

 

Diệp Phi vì nóng lòng muốn đi tìm mẹ mình nên chỉ tay vào quầy thu ngân: “Chờ cho chân của anh lành hẳn thì tôi sẽ sắp xếp cho anh công việc khác”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.