Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 456:




Chương 456:

 

Thẩm Bích Cầm rất tốt bụng, nếu như không phải bất đắc dĩ thì bà sẽ không vạch mặt của người khác, hơn nữa bà cảm thấy Diệp Yến chỉ còn một năm đại học, sẽ nhanh chóng kết thúc.

 

“Anh cả, Diệp Yến đi học nên em có một chút tâm ý”

 

Không đợi bác cả lên tiếng, vợ bác cả xuất thân là kế toán đã đoạt lấy phong thư, sờ sờ sau đó quát lên: “Tại sao lại chỉ có ba mươi lăm triệu đồng?”

 

Sắc mặt của vợ bác cả trầm xuống: “Cô phải đưa bảy mươi triệu đồng mới đúng”

 

Bác cả nghe vậy thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, ông †a mở phong bì ra đếm, sau đó tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Bích Cầm: “Em dâu à, năm ngoái em bệnh nặng nên chúng ta thông cảm cho em, không tìm em để lấy ba mươi lăm triệu đồng rồi, việc này khiến cho Diệp Yến phải đi vay ba mươi năm triệu đồng ở trên mạng”

 

“Nếu như chúng tôi không nói thì em cũng phải cho chứ”

 

“Chúng ta thông cảm cho em như vậy, thế mà em lại giả câm giả điếc, điều này sẽ khiến cho tâm chúng ta nguội lạnh đó.

 

“Hơn nữa, Diệp Yến vay một năm, tổng số tiền lãi lên đến hơn mười triệu đồng. Vì là người một nhà nên anh đã không †ìm em để đòi mười triệu đồng tiền lãi đó.”

 

Bác cả bày ra dáng vẻ bề trên nói: “Nhưng kết quả là bây giờ có mỗi ba mươi lăm triệu đồng mà em cũng không cho, đây là như thế nào”

 

Những cô nhân viên bán hàng còn tưởng rằng Thẩm Bích Cầm vay tiền không trả nên khẽ lắc đầu, đầu năm nay cao su thực sự nhiều.

 

Thẩm Bích Cầm gượng cười giải thích: “Anh cả, chị dâu, lúc đầu em cũng muốn cho Diệp Yến nhiều một chút.”

 

Căn bản bà không nghĩ đến cả gia đình bác cả ngay cả học phí năm ngoái cũng đi vay.

 

“Chỉ là Diệp Phi thất nghiệp, mà muốn tìm việc làm thì cần nhiều tiền, cộng thêm với thời tiết dạo này chuyển lạnh nên trà thảo mộc bán không được tốt cho lắm, vì vậy em chỉ có thể cho được ba mươi lăm triệu đồng thôi”

 

“Đợi hết năm, công việc của Diệp Phi ổn định, làm ăn khá khẩm, đến lúc đó em sẽ cho… Diệp Yến một cái bao lì xì”

 

Bà đưa ra hứa hẹn: “Em nhất định sẽ bù vào.”

 

Sắc mặt của bác cả và vợ bác cả lập tức trầm xuống.

 

Tháng trước bọn họ mới mua một chiếc xe, để cho Diệp Hạo đút lót vào Vũ Minh, còn báo danh cho con gái đến Bắc.

 

Đại Thanh Điểu, hôm nay lại muốn bỏ tiên ra để mua nhà.

 

Một đống chỗ cần phải dùng tới tiền.

 

Học phí và cả các loại chỉ phí lặt vặt khác của Diệp Yến hiện tại vẫn còn đang trông cậy vào Thẩm Bích Cầm gánh vác, nhưng kết quả là Thẩm Bích Cầm lại nói trong tay của bà lúc này không còn bao nhiêu tiền, cho nên chỉ có thể cho ba mươi lăm triệu mà thôi.

 

Điều này có thể nào không khiến cho người ta cảm thấy tức giận được không?

 

“Cô dựa vào cái gì mà lấy học phí của Yến Tử đi tìm việc làm cho Diệp Phi chứ hả?”

 

Bác cả giận đến tím mặt, chỉ tay vào mũi của Thẩm Bích Cầm mà mắng to: “Yến Tử không đóng được học phí rồi bị đuổi thì cô có gánh nổi trách nhiệm này hay không?”

 

“Có hao tốn nhiều tiền bạc hơn đi nữa không thể nào xem nhẹ giáo dục được. Nhưng ngay cả học phí của Yến Tử mà cô cũng chiếm dụng rồi dùng vào việc khác, cô có còn lương tâm hay không thế?”

 

“Cô làm như vậy, có đúng với Yến Tử, có xứng đáng với chúng tôi, có xứng đáng với Diệp Vô Cửu đang mất tích hay không?”

 

Bác cả vô cùng tức giận: “Cô thật sự là đã làm cho tôi quá thất vọng”

 

Thẩm Bích Cầm cúi đầu: “Anh cả, mọi người chịu thiệt thòi một chút.”

 

Bác cả võ bịch bịch lên bàn từng tiếng vang dội: “Tôi không quan tâm, học phí của Yến Tử, cho dù các người có phải đập nồi bán sắt cũng phải góp cho đủ”

 

Bác gái cũng hừ một tiếng: “Một sinh viên Đại học giống như Diệp Phi, trên khắp dãy phố đều là công việc, bảo vệ này, nhân viên phục vụ này, tùy tiện đi tìm đi, loại công việc gì mà không có, còn cần tiền của mẹ làm cái gì?”

 

Diệp Yến không hề lên tiếng, chỉ ở một bên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thẩm Bích Cầm và Diệp Phi, dường như cảm thấy được người trước mắt này không hề tốt.

 

Thẩm Bích Cầm tức giận đến mức run rẩy, người một nhà của nhà này thật đúng là những kẻ vô ơn, vong ân phụ nghĩa, giữa bổn phận và tình cảm cũng không phân biệt được cho rõ ràng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.