Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1549:




Chương 1549:

“Bọn rần độc này có thế lực rất mạnh, sau khi Miêu Phượng Hoàng chết, hẳn ta có lẽ sẽ làm chủ của cả vùng đó.

Cô còn bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi, hắn ta cũng là hội trưởng trong Võ Minh, hắn ta tên là Miêu Kim Qua”

Miêu Kim Qua?

Diệp Phi nhớ tới Viên Thanh Y từng nhắc đến hội trưởng Miêu, không khỏi nheo mắt một cái. Không nhờ hội trưởng Miêu này có lá gan không nhỏ, gây thù chuốc oán khắp nơi như vậy.

“Sau khi hản ta nghe được rảng tôi là một nhân chứng chủ chốt, liền cho người ở ngoài cảnh cáo tôi không cần xen vào việc của người khác, tốt nhất là phải chủ động đến Cảng Thành rút lại khẩu cung”

Đường Nhược Tuyết tiếp tục chủ đề vừa nói: “Còn đe dọa tôi, nếu Miêu Truy Phong mà có chuyện gì thì sẽ chôn cả nhà tôi cùng”

“Tôi cũng không quan tâm, thậm chí còn đuổi người được phái đến kia. Đối phương có lẽ nhận ra ngày kia sắp đến rồi, đành chó cùng rứt giậu mà thành ra như vừa rồi anh thấy”

Khóe miệng Đường Nhược Tuyết gợi lên một sự chế giễu. Cô cứ nghĩ rắng chỉ đơn giản là làm chứng thôi, lại không nghĩ được sẽ kéo đến một cơn lốc xoáy lớn như vậy.

Diệp Phi nhìn người phụ nữ cười: “Có hối hận không?”

“Hối hận ư?”

Đường Nhược Tuyết nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười: “Anh nghĩ tôi sẽ hối hận sao? Nếu được quay trở lại, có lẽ tôi vẫn sẽ làm như vậy thôi”

Đây chính là tính cách của cô, chỉ căn cô cho là đúng thì cô sẽ tiếp tục đi theo nó, kể cả hậu quả cuối cùng có là gì đi chăng nữa.

“Chỉ cần không hối hận là được rồi”

Diệp Phi hơi nghiêng người về phía trước, nằm lấy bàn tay của cô: “Nếu em không hối hận thì cứ làm đi, anh sẽ hoàn toàn ủng hộ em”

“Anh hoàn toàn ủng hộ tôi? Anh là gì của tôi chứ?”

Đường Nhược Tuyết theo bản năng mà nói đùa một câu, nhưng rất nhanh lại cụp mắt xuống: “Diệp Phi, hôm nay cảm ơn anh”

Cô không rút tay lại, cảm nhận cái hơi ấm đã mất từ lâu.

“Tối nay anh sẽ bảo Tôn Bất Phi mang cho em một chứt thất tinh tục mệnh đan, vậy có thể tránh được bọn Miêu Bá Quang muốn ám sát”

Diệp Phi dặn dò một câu: “Bản thân em cũng phải tăng thêm mấy vệ sĩ nữa đi, để không phải chịu mất mát gì lớn”

“Tôi biết rồi”

Đường Nhược Tuyết than thở một tiếng, sau đó nhìn Diệp Phi, khẽ hỏi: “Anh ăn cơm chưa? Nếu chưa để tôi mời anh đi ăn”

Diệp Phi cười thành tiếng: “Đi ăn lẩu”

MiM Đường Nhược Tuyết cũng không ngại ngùng gì cả, bàn giao hết cho Cao Tịnh xong liền lên thẳng chiếc Lamborghini của Diệc Phi, lại còn ngồi vào ghế lái.

Diệp Phi còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy cô thốt lên một câu: “Ghê chưa này, lại đổi xe, là Lamborghini phiên bản giới hạn hơn ba mươi lăm tỷ đây mà”

“Dựa theo tính cách của anh mà nói thì chắc phải bất đắc dĩ mới tiêu nhiều tiền như vậy để mua xe này”

“Có phải Tống Hồng Nhan kiếm được nhiều tiền nên mua cho anh không?”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng bâng quơ lại mang theo ý muốn trêu chọc, làm cho thần kinh của Diệp Phi rất căng thẳng.

“Không phải, cái này là do Trịnh Càn Khôn tặng cho anh”

Diệp Phi nhỏ giọng giải thích: “Anh ta đắc tội với anh nhưng cũng cảm ơn anh vì đã chữa bệnh cho anh ta. Vì vậy anh ta liền đưa bệnh viện Bác Ái và chiếc xe này tặng cho anh”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.