Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1550:




Chương 1550:

“Anh biết mà, điều này không thể từ chối được, mà tôi cũng rất cần một chiếc xe thay cho đi bộ, cho nên là tôi chạy thử trước nhé”

Anh vò vò tóc mình: “Không tin thì em có thể đi kiểm tra mà”

“Tôi ăn no rồi mới kiểm tra được, anh có quan hệ với ai thì đâu liên quan đến tôi”

Đường Nhược Tuyết liếc nhìn Diệp Phi một cái rồi đạp ga rời khỏi bãi đỗ xe: “Đúng rồi, buổi chiều anh đến đấy là vô tình đi ngang qua thôi hay cố ý tìm tôi vậy?”

Diệp Phi cũng không giấu giếm gì cả: “Anh nhận được tin em gặp phải tai nạn nên tới đó xem thế nào”

“Cảm ơn anh”

Đường Nhược Tuyết nở một nụ cười dịu dàng, vừa bẻ lái quay xe hòa vào.

cùng dòng xe cộ tấp nập, vừa quay sang hỏi một câu: “Tháng sau tôi sẽ đến Cảng Thành để làm chứng, anh đi theo tôi đi, tôi sợ vệ sĩ không xử lí kịp”

Đôi mắt cô hiện lên sự do dự, rồi lại biến thành xấu hổ.

“Tháng sau à..“ Diệp Phi nói: “Anh phải tham gia trận chung kết Hoa Đà Bôi, có thể sẽ không có thời gian…”

Chưa nói xong thì anh đã cảm thấy không khí bỗng trở nên lạnh lẽo, liếc nhìn sang một cái liền thấy ánh mắt lạnh lùng của Đường Nhược Tuyết Diệp Phí lập tức ý thức được mình nói sai rồi, liền chuyển hướng: “Nhưng mà sự an toàn của em vẫn là quan trọng nhất, đến lúc ấy anh sẽ cùng em đi Cảng Thành”

“Thế còn được!”

Đường Nhược Tuyết nở nụ cười như thể cô đã biết trước rồi vậy, đạp chân ga phóng về phía xa.

“Ting!” Đúng lúc này, điện thoại di động của Đường Nhược Tuyết rung lên, cô liền ra hiệu với Diệp Phi ý bảo anh ấn trả lời rồi bật loa ngoài lên.

Ngay khi Diệp Phi vừa kết nối được với màn hình xe, một giọng nói như dao cắt qua vải truyền đến: “Tổng giám đốc Đường?”

“Đúng vậy, tôi là Đường Nhược Tuyết”

Đường Nhược Tuyết khẽ nhíu mày: “Anh là ai?”

“Tôi là Miêu Kim Qua”

Đối phương cười nói: “Tổng giám đốc Đường thật là can đảm đó. Đầu tiên là tống con trai tôi vào tù, sau đó lại đánh trọng thương học trò cưng của tôi, thật là oai phong quá đi”

Giọng nói của Đường Nhược Tuyết trở nên lạnh lùng: “Là bọn họ gieo gió thì gặt bão thôi, đâu có liên quan gì đến tôi nhỉ? Tôi không có lấy một nửa lời nói, hay một nửa hành động nào nhäm vào mấy người cả”

“Mặc kệ cô có cố ý hay không cố ý, đứng ở vị trí đối lập với chúng tôi thì đều là kẻ thù”

Giọng của Miêu Kim Qua rất hờ hững: “Mà là kẻ thù, thì phải chết”

Đường Nhược Tuyết mỉm cười: “Hội trưởng Miêu mới gọi là oai phong”

“Đừng có mà nhiều lời nữa, trước chín giờ sáng ngày mai..” Miêu Kim Qua gắn từng chữ ra: “Tôi hi vọng, Miêu Bá Quang đi vào trong thế nào, thì ra ngoài thế ấy”

“Anh nghe thấy chưa, Miêu Kim Qua ngang ngược thế đấy”

Sau khi cúp điện thoại, Đường Nhược Tuyết liếc nhìn Diệp Phi một cái: “Võ Minh của các anh nên chấn chỉnh một chút rồi”

“Võ Minh Lâm Tử quá lớn, bốn năm trăm nghìn người, khó mà tránh khỏi có mấy thành phần cặn bã”

Diệp Phí vươn vai, mở miệng: “Nhưng mà em cứ yên tâm, anh sẽ tìm ra cách giải quyết con sâu làm rầu nồi canh này”

Tuy mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã đưa Miêu Kim Qua vào danh sách diệt trừ. Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho người nào dám đe dọa Đường Nhược Tuyết.

Chỉ là anh không muốn thế hiện sát ý trước mặt của Đường Nhược Tuyết, để cho cô không phải nhớ tới cái chết của Lâm Thất Di.

“Anh đừng có mà vội vàng hành động”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.