Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1548:




Chương 1548:

“Uỳnh!”

Quyền cước ở giữa trời va chạm vào nhau.

Dữ dội, nặng nề, giảng xé lòng người Mặc dù Miêu Bá Quang đã cản được những đòn hiểm nhất, nhưng cả người đã mất đi trọng tâm, chật vật mà lùi về phía sau năm bước, suýt nữa thì ngã ra mặt đất.

“ùt Chưa kịp đứng vững, Miêu Bá Quang lại lần nữa cảm nhận được không ổn rồi.

Hắn vừa mới lùi lại thôi mà bóng người kia đã vụt chạy đến.

Tốc độ thật đáng kinh ngạc.

Nhanh như tia chớp.

Người kia dùng chân đá thẳng vào phần mặt của Miêu Bá Quang.

Đến lúc Miêu Bá Quang đưa tay ra đỡ thì cũng đã quá muộn rồi, hai bên mặt như rung lên và dần cảm thấy đau rát.

Thân hình gầy gò của hắn nhanh chóng phi ra ngoài, vội vàng chạy vào trong xe.

Miêu Bá Quang nhìn qua cửa kính xe, miệng toàn là máu, mặt mũi thì sưng đỏ.

“Tao là đại diện của ông Miêu ở Long Đô. Hôm nay mày làm tao bị thương như này..” Miêu Bá Quang vừa sợ hãi vừa quát to: “Mày có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không?”

Diệp Phi lạnh nhạt nói: “Tay nào của mày chạm vào người phụ nữ của tao?”

Miêu Bá Quang theo bản năng mà rụt tay phải lại “Răng rắc!”

Diệp Phi một phát bẻ gãy tay phải của Miêu Bá Quang…

Nếu không phải đúng lúc có mấy cảnh sát đang tuần tra đi qua ngăn cản, Miêu Bá Quang cảm giác mình sẽ bị Diệp Phi đánh chết.

Hai tay lần lượt bị bẻ gãy, ba cái xương sườn và chân trái cũng không thoát khỏi số phận bị bẻ gãy luôn, các bộ phận trên khuôn mặt bị thủy tinh chà cho hoàn toàn biến dạng.

Vì vậy khi cảnh sát tuần tra nhấc hẳn xuống xe, người mà từ trước đến nay luôn khinh thường chính phủ như hắn lại ôm lấy cảnh sát mà khóc lóc không buông, cứ như thấy người thân đã lâu ngày không gặp.

Nửa giờ sau, tại văn phòng của tập đoàn Đường Thị Diệp Phi giúp Đường Nhược Tuyết giải hết độc tố vừa rồi, sau đó liền lấy khăn một chiếc khăn ẩm lau hai tay cô.

“Cuối cùng thì là đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Diệp Phi ngồi ở bản làm việc, nhìn cô: “Sao lại chọc vào mấy cái tên khó chơi này thế?”

Mặc dù Diệp Phi chưa điều tra cẩn thận về Miêu Bá Quang, nhưng qua lần đối mặt vừa rồi thì anh đã ngửi được hơi thở cùng loại với Miêu Phượng Hoàng, ít nhiều cũng có thể đoán được vì sao đối phương xuất Đường Nhược Tuyết nhìn Diệp Phi với một cảm xúc phức tạp. Mỗi khi cô gặp phải chuyện gì, Diệp Phi đều xuất hiện bên cạnh cô đúng lúc Mặc kệ có phải là duyên phận hay trùng hợp, Diệp Phi chắc có chú ý đến cô. Bởi vậy, Đường Nhược Tuyết cảm thấy vô cùng ấm áp.

Kể cả bầu trời có sập xuống thì cũng không có gì phải sợ hãi cả, vì ở phía sau luôn có Diệp Phi chống lưng.

Cô không quá quan tâm việc kết hôn lại với Diệp Phi, nhưng nghĩ đến cái chết đột ngột của Lâm Thất Di lại khiến trong lòng Đường Nhược Tuyết có chút đắn đo.

Cô buộc gọn mái tóc dài của mình vào, làm lộ ra khuôn mặt xinh xắn, sau đó cô đứng dậy pha hai cốc cà phê, đưa một cốc cho Diệp Phi: “Vài ngày hôm trước tôi đến Cảng Thành để tham gia một hội nghị triển lãm, khi trở về biệt thự thì vô tình chứng khiến một vụ giết người”

“Một thanh niên có tóc trắng đã giết chết một nhà mười ba người ở biệt thự.

bên cạnh, tôi đã nhờ vệ sĩ cùng giúp với bảo vệ biệt thự tuần tra và bắt đối tượng kia lại trước.”

“Còn cứu được một người giúp việc ba mươi tuổi”

“Cảnh sát đã bắt giữ kẻ tóc trắng kia và ghi lại khẩu cung của tôi. Sau khi điều tra một lượt thì họ hi vọng rằng tôi có thể ra tòa làm chứng vào tháng sau”

“Đối với một kẻ tồi tệ như vậy, tất nhiên là tôi phải sẵn sàng làm chứng để hắn ta còn vào tù chứ. Vì vậy tôi đã đồng ý tháng sau sẽ ra tòa”

“Cũng không nghĩ răng thanh niên tóc trắng này lại là con của một con rắn ở Miêu Thành”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.