Chân Huyết Lệ

Chương 51: Từng bước mưu kế




Từ khi sinh ra Trác Bất Phàm đã và chưa bao giờ từng nghĩ rằng trên khắp các tiểu quốc Bắc Nhung, liệu có một ai ở cùng tuổi như hắn đã có thể có thứ sức mạnh vô song ngàn vạn người phải kính nể. Liệu rằng sẽ có ai chỉ mới mười bảy tuổi đã có thể nhận ấn tướng quân thống lĩnh hơn vài vạn quân, rong ruổi khắp các chiến địa để bất cứ một chư hầu nào cũng phải run sợ. Hắn và sự cao ngạo của hắn đã tách hắn ra khỏi cái gia tộc đáng kính ngưỡng mà chỉ cái tên thôi cũng đã là một phần lịch sử của Sở quốc, để bản thân hắn tự mình trở thành một sự hiện diện mới của những cá nhân xuất chúng bước đi trên con đường binh nghiệp.
Nhưng rồi ngày hôm nay, mọi suy nghĩ trong hắn đã hoàn toàn bị đánh đổ khi mà hình ảnh một người lạ mặt cầm đao đứng trước mặt, diễn giải cho Trác Bất Phàm hiểu thế nào mới là ý nghĩa của một võ tướng, thế thì kết cục bao năm qua những quan niệm của hắn về giá trí cuộc sống này rốt cuộc là gì
Là gì đây?
Câu hỏi ấy cứ lẩn quẩn mãi trong đầu Trác Bất Phàm, nó khiến nội tâm của hắn như những cơn sóng cuồn cuộn của đại hải, mạnh mẽ quăng mình vào nền cát trắng, cuốn trôi những thứ đã từng tồn tại, chỉ còn để lại nền cát bằng phẳng tươi mới và sói mòn.
Hắn giương ánh mắt nghi hoặc nhìn Triệu Phong, dường như con người đang đứng trước mặt hắn đây không phải là một con người bình thường vậy.
Đúng, hắn không bình thường chút nào! Liệu rằng có một võ tướng bình thường nào lại điên cuồng như hắn, liệu có một võ tướng nào lại cảm thấy phấn khích khi bị lưỡi đao của địch vạch ngang qua mình những đường chằng chịt tươm máu, liệu có ai đó trở nên sảng khoái như cuồng khi chỉ chém nhẹ được địch dù chỉ một phát nông đến mức không thể gọi là một nhát chém được
Thế mà mọi thứ lại đều xuất hiện trên tên bách nhân trưởng hèn kém ấy.
Đúng, đúng rồi, hắn thật sự chỉ là một tên hèn kém.
Trác Bất Phàm tự nhủ với bản thân mình là như vậy, nhưng không hiểu vì sao nhìn kẻ mà hắn khinh thường lại làm cho hắn ngưỡng mộ đến như vậy. Trác Bất Phàm nắm chặt dây cương, cắn môi đến bật cả máu khi nhìn thấy A Báo và Triệu Phong đang đánh nhau rất dữ dội, dường như trận chiến đó giờ đây đã không còn là của Trác Bất Phàm nữa rồi
Roẹt
Lưỡi đao của A Báo chém một nhát thật nhanh lên phần ngực của Triệu Phong, lưỡi đao không quá sâu, vì bị tốc độ tránh né cũng như lớp giáp dày làm phân tán lực đi ít nhiều. Sau đó A Báo lại vung thêm một đao nữa nhắm vào đầu của Triệu Phong, nhưng lần này lưỡi đao của A Báo lại đến quá chậm, hay đúng hơn là nó đã bị một thứ cản lại, đó chính là sức mạnh chứa trong thanh đao của Triệu Phong
Keng
- Rơi đao
Triệu Phong vung một đao toàn lực khiến cho không chỉ khiến lưỡi đao của A Báo bị chặn đứng lại mà còn khiến cho cổ tay A Báo không thể chịu nổi sức công phá của nó mà phải tuột cả thanh đao.
A Báo bị đẩy ra xa, còn thanh nhật đao thì rơi cắm phập trên nền đất, bàn tay của A Báo vẫn còn run run sau cú va chạm như búa bổ, A Báo nhìn chàng thanh niên trước mặt mình rồi nói
- Tên của ngươi là Triệu Phong, cái tên này xem ra rất hợp với tính cách của ngươi, mạnh mẽ và cuồng loạn, như một cơn hắc phong trỗi dậy giữa trời đất
- Thật là tệ khi mãi đến giờ này ta mới có thể đối đầu được với ngươi, cảm giác này là sao nhỉ, khi đánh với ngươi ta có cảm giác như là nhìn lại hình bóng của mình khi còn trẻ, dường như sự vui thích khi chiến đấu của ngươi cũng không khác gì ta
- Anh bạn trẻ gặp ngươi ngày hôm nay thật là niềm phấn khích lớn nhất của ta đối với trận chiến này, vì vậy ta muốn cho ngươi biết tên ta.
A Báo trịnh trọng nói với Triệu Phong
- Ta là A Báo, một trong ngũ hổ thần của Tây Lỗ quốc
Ngũ hổ thần, cái tên này khiến cho Triệu Phong liên tưởng ngay đến một người, đó là Cung Ngân, tên ẻo lả với sức tấn công kinh hồn đã khiến cho bản thân Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ phải vất vả lắm mới có thể thoát chết. Vậy ra đây cũng là một người được sánh ngang với tên Cung Ngân ấy đây sao, thảo nảo mà tên này lại mạnh đến như vậy
Triệu Phong nghi hoặc nói
- Nếu ngươi cũng là ngũ hổ thần, vậy thì ngươi và tên Cung Ngân kia ai mạnh hơn
A Báo hơi có chút kinh ngạc, nhưng sau đó chậm rãi đáp lời Triệu Phong
- Vậy là ngươi cũng đã giao chiến với Cung Ngân rồi sao, thú vị, thú vị đấy, không ngờ một tên trẻ tuổi chưa có danh tiếng như ngươi lại đã từng đối đầu với hai trong số ngũ hổ thần.
- Thế nào thật sự rất vinh dự lắm phải không, nhưng mà theo ngươi ta và hắn ai mạnh hơn
Thay vì trả lời một câu hỏi, A Báo lại đưa ngay cho Triệu Phong một câu hỏi khác, tuy nhiên Triệu Phong không ngần ngại đã đáp ngay
- Ông cũng rất mạnh, nhưng có vẻ tên Cung Ngân đó mạnh hơn
A Báo nghe xong đôi mắt chợt thay đổi, cả con ngựa của hắn bên dưới cũng vậy, bốn con mắt hòa vào với nhau như một bản thể tỏa ra sát ý kinh người, khí thế thoát ra như một con báo đốm đang nhe cặp răng nanh nhọn hoắc của mình về phía trước

Con ngựa của A Báo cất vó chồm lên lao mình về phía Triệu Phong, thanh nguyệt đao còn lại cũng vung lên nhắm Triệu Phong mà chém xuống. Triệu Phong không chút lo sợ vung đao lên đón đỡ, chỉ trách là Triệu Phong dường như đã quá xem thường chiêu này của A Báo, chỉ thấy lưỡi đao biến ảo nhanh đến kinh hồn khi gần chạm vào đao của Triệu Phong thì quỹ đạo liên tiếp bị thay đổi, không chỉ đánh chệch hướng đao của Triệu Phong mà còn như ánh chớp nhè yết hầu của Triệu Phong mà tiến phát
Sự thay đổi dường như là rất nhỏ nhưng lại sát chiêu đoạt mạng khó mà tránh kịp, lưỡi đao sắc lạnh phả hơi thở tử vong vào yết hầu và khi chỉ còn cách trong gang tất thì nó đã dừng lại trong sự thẫn thờ của chính Triệu Phong.
A Báo ghé vào tai Triệu Phong và nói
- Có lẽ hành động của ta đã khiến ngươi xem nhẹ khả năng của ta, tuy nhiên có một điều ngươi nên biết anh bạn trẻ à
- Nếu xét về vũ lực thì ta chính là người mạnh nhất trong Ngũ Hổ Thần, vì vậy câu nói đùa vừa rồi coi như là ta chưa nghe thấy vậy
Quá nhanh, tốc độ của A Báo nhanh đến nổi khiến Triệu Phong không kịp phán đoán để có thể tránh né, không có lấy một động tác thừa thải nào trong toàn bộ các chuyển động, và dường như từ lúc bắt đầu A Báo đã không chủ ý đánh hết sức với Triệu Phong vậy.
Hơi lạnh tỏa ra từ thanh nguyệt đao khiến cho Triệu Phong chợt rùng mình, dường như bản thân đang bị móng vuốt của con báo lớn chộp vào cổ, Triệu Phong nhìn A Báo
- Sao còn chưa động thủ!
A Báo cười cười thu lại đao, lùi ngựa vài bước rồi nói
- Hôm nay đến đây là đủ rồi, nhiệm vụ của ta không phải là giết chết tướng địch, mà chỉ đơn giản là lui về yểm hộ trung quân, thế nên không nhất thiết phải giết người
- Hơn nữa ta không muốn giết một con sói khi mà nanh và vuốt của nó vẫn chưa mọc đủ.
A Báo nhìn Triệu Phong một lần nữa thật kỹ rồi nói
- Anh bạn trẻ, ngươi rất mạnh tuy nhiên trong tương lai ngươi còn có thể mạnh hơn nữa
- Vì vậy ta thật sự rất nóng lòng đấu lại với ngươi khi mà các kỹ năng của ngươi đã thật hoàn thiện
- Cho nên đến lúc đó ngươi phải sống đấy
- Thanh nhật đao kia coi như là quà ta để lại cho ngươi, ngày sau gặp lại hãy mang nó đến, lúc đó ta và ngươi sẽ đấu lại một lần nữa, ngươi hiểu chứ
Nói rồi A Báo từ từ lui đi bỏ lại Triệu Phong đứng đó nhìn thanh nhật đao cắm trên nền đất một cách thẫn thờ
Cách đó không xa Trác Bất Phàm lòng đầy phẫn nộ, hắn nhìn Triệu Phong đầy sự căm ghét, nhìn A Báo đầy sự oán giận, hắn tự hỏi: “Tại sao tên tướng Tây Lỗ kia không nhắc gì đến ta, ta thì sao, ta thì sao, ta đường đường là một tướng quân mà lại không bằng một tên bách nhân trưởng hay sao. A Báo ngươi khinh thường ta sao, ngươi khinh thường người đã liều cả sống chết đánh với ngươi suốt thời gian qua sao. Rốt cuộc ta là gì trong mắt ngươi, rốt cuộc ngươi có xem ta là đối thủ của ngươi không”
A!
Trác Bất Phàm truất mọi sự phẫn hận trong lòng bằng tiếng hét của mình, hắn nhìn qua lão tướng già đang đứng cạnh bên và nói
- Phùng quản gia đưa cung tên cho ta.
Vị được gọi là Phùng quản gia hết sức kinh ngạc trước lời nói của Trác Bất Phàm, giọng ông hơi run run, pha lẫn sự sung sướng
- Thiếu gia chẳng phải người từng nói sẽ không bao giờ dùng tới cung tên nữa sao
Trác Bất phàm nghiến chặt môi, sau đó cay đắng nói
- Ta biết ông đang nghĩ gì, đến bản thân ta cũng không ngờ rằng có ngày chính miệng ta lại phải thốt ra những lời này.
- Nhưng lúc này đây, ta phải dẹp bỏ lòng tự ái của mình sang một bên, dù rằng điều ấy có thể khiến cho cái gia tộc đáng nguyền rủa ấy khinh khi thì ta cũng mặc
- Ta muốn mạnh lên… phải, ta thật sự muốn mạnh lên… để những kẻ khinh thường ta biết được rằng, ta là ai
Phùng lão nước mắt lăn dài trên những nếp nhăn của sự già nua, ông quát một tên lính hầu bên dưới
- Mang cung tên đến đây cho công tử
- Hãy chọn cây cung tốt nhất và mũi tên mạnh nhất Sở quốc đến đây cho ta. Ngày hôm nay mọi người sẽ được thấy kẻ sau này sẽ kế thừa xưng hiệu tiễn thánh trong thập đại cung của đại lục Hy Nhĩ Mạc là như thế nào
- Ngươi còn không mau nhanh lên cho ta!
Tên lính cận vệ nghe vậy liền lập tức đi lấy cung tên, sau một lúc hắn vất vả mang một thanh cự cung to lớn, ước khoảng hai trăm đấu, vất vả trình đưa cho Trác Bất Phàm.
Trác Bất Phàm nhận cung đặt tên, thần thái của hắn dường như thay đổi hoàn toàn, ánh mắt sắc lạnh chựa đựng sự uy dũng hơn người, đôi tay mạnh mẽ kéo dây mạnh dây cung, làm cho những vết thương còn chưa kịp khép miệng phải bung ra chảy máu xối xả, hắn hét lên
- A Báo, lần sau gặp lại ta sẽ cho ngươi biết ta là ai.
Bựt
Mũi tên rời khỏi dây cung phóng mình như sao băng vun vút lao đi, chỉ nghe tiếng gió rít sắc lạnh như mũi trường kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, mang hơi tức tử vong tiến đến kẻ thù. A Báo nghe tiếng gọi thì quay lại, chỉ nghe xoẹt một tiếng, mũi tên lướt qua mặt hắn để lại một vệt máu trên khuôn mặt, sau đó vươn mình đến ngọn đại kỳ của tên tiểu tướng phía trước.
Rắc
Thanh đại kỳ cách Trác Bất Phàm gần bảy trăm bước, lại được làm từ gỗ Mộc Liên khá dày thế mà chỉ bị một phát tên đã lập tức gẫy đôi, điều đó cho thấy lực đạo từ mũi tên này mạnh mẽ đến nhường nào
A Báo quay lại nhìn Trác Bất Phàm, A Báo hiểu mũi tên vừa rồi Trác Bất Phàm hoàn toàn có thể lấy mạng ông ta, nhưng tên tướng Sở quốc ấy lại không làm vậy, điều đó cho thấy hắn cũng mong chờ một sự hồi đáp từ A Báo.
Tuy nhiên A Báo không tỏ ra thái độ gì mà chỉ lẳng lặng quay mặt lại rồi từ từ rời đi, dường như việc làm vừa rồi của Trác Bất Phàm đối với ông ta là hoàn toàn vô nghĩa vậy.
Trác Bất Phàm thấy vậy thì mím chặt môi
- Chết tiệt!
Mặc dù hành động đó của Trác Bất Phàm không gây được sự chú ý của A Báo như mong đợi, nhưng vô tình lại khiến cho Triệu Phong hết sức quan tâm, dường như đối với tên tướng Sở quốc xa lạ này Triệu Phong lại cảm giác hết sức thú vị, không rõ vì sao, mãi cho đến sau này khi hai người trở thành chiến hữu trên chiến trường cũng như tại tu chân giới, Triệu Phong mới rõ được là vì sao, nhưng mà đó cũng là chuyện của nhiều năm sau này.
-------------------------------------------------o0o-----------------------------------------
Đứng trên đỉnh của một ngọn núi cao, Lai Câu phóng ánh nhìn ra toàn khu vực, nơi mà đang được bao vây trùng trùng bởi binh lính Tây Lỗ quốc
Lúc này Lai Câu mình không mặc giáp, phần trên để trần làm lộ ra những mảng băng trắng xóa che đậy vết thương, cùng với những cơ bắp cuồn cuộn căng đầy.
Ùng ùng, rào rào
Từ trời cao, mây đen kéo đến mỗi lúc một dày rồi bỗng nhiên từ đâu một trận cuồng phong ào ào như thác đỗ mạnh mẽ quét qua làm cho những thanh đại kỳ run lên bần bật, cát đá bị cơn thịnh nộ của trời đất thổi bay ra xa, quất thật mạnh vào mặt của các binh sỹ, khiến cho họ đến mở mắt cũng không dám. Chỉ có Lai Câu đối với cơn gió này lại làm cho nội tâm anh ta xao động, nhẹ nhàng giang đôi tay ra, nhắm mắt lại và cảm nhận, Lai Câu bắt đầu thốt ra những câu mà Thân Minh dù đứng cạnh bên cũng không hiểu được gì
- Thành công rồi sao, thành công rồi sao
- Bọn nhóc đó từ nay ắt hẳn sẽ nổi danh lắm đây!
- Ha ha ha, ha ha ha
- Cơn gió của thời đại mới cuối cùng cũng đã đến rồi, ông trời ơi đến giờ này cuối cùng ông cũng đã mở mắt rồi sao
Sau đó Lai Câu quay lại nói với Thân Minh
- Địch sẽ sớm rút quân, lệnh cho các binh sỹ lập tức chuẩn bị phản công địch, trong ba ngày sẽ tiến về Hoãn thành
Thân Minh nghi hoặc nhìn Lai Câu, sau đó hắn nói
- Tướng quân người đùa tôi phải không, địch làm sao mà lại lui quân cớ chứ
- Điều này là…
Lai Câu chưa nghe hết câu đã móc trong mình ra một mẫu giấy nhỏ, anh ta cười cười vỗ vai Thân Minh rồi nói
- Đây là thứ mà trước khi xuất phát, vương gia đã đưa cho ta, tướng quân người hãy xem đi
Thân Minh tiếp lấy tờ giấy, từ từ mở ra chỉ thấy trong đó đề dòng chữ “Mười Ngày lui binh, ngõ Phụng Sang tập hậu”
Thân Minh nhìn tờ giấy mà chỉ biết chôn chân tại chỗ, một chút cũng không hiểu gì, quay nhìn Lai Câu đã rời đi từ lúc nào
------------------------------------------------o0o--------------------------------------------
Hoãn thành hai ngày sau
Bên ngoài thành binh lính Tây Lỗ đã bắt đầu giải vây cho Hoãn thành, mọi người loan truyền nhau về một cuộc tiến công mới đầy mưu mẹo của Cung Ngân đang chuẩn bị diễn ra, giống cái cách mà hắn đã từng làm trước đây
Nhưng không, mọi thứ trở nên rõ ràng khi một thông điệp chỉ hơn một canh giờ trước được mật thám từ Linh Lăng gửi về làm sáng tỏ mọi chuyện. Trong bức mật hàm có nói, quân Tây Lỗ tại Linh Lăng đã bị đại bại và đang tiến hành rút lực lượng về sông Như Nguyệt, hội đồng các nước yêu cầu Hoãn thành chuẩn bị để tiến hành theo quân tiến về phía Bắc nước Ngô cho một chiến lược chiến tranh mới.
Nếu đó không phải là mật hàm có ấn chỉ của liên quân thì tất cả mọi người ở đây ắt hẳn sẽ nghĩ rõ ràng đây quả thật là một trò đùa, làm sao quân Tây Lỗ lại bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy, khi mà chiến dịch tưởng như sẽ phải kéo dài chí ít là một năm chứ không phải là một tháng
Hơn nữa điều mà mọi người nghi ngờ nhất chính là trong báo cáo có nhắc đến về Long Cơ, Ngu Tử Kỳ, Đình Nguyên và Triệu Phong những người đã lập công đầu khi chiếm được đại trại của địch, tạo bước ngoặc quan trọng đến tình hình chiến sự.
Sao lại có thể, rõ ràng những người này đã điều từ Hoãn thành đi xin tiếp vận quân lương cơ mà, sao cuối cùng lại xuất hiện ở Linh Lăng và tại sao lại có đủ khả năng chiếm lĩnh trại địch khi mà người nắm giữ nó là tứ thiên vương của Tây Lỗ quốc cơ chứ, rốt cuộc là gì đây. Tất cả các vị quân vương hướng ánh nhìn về Nạp Lan Cảnh đang ngồi trầm tĩnh đọc sách
Vua nước Đại ánh mắt thâm trầm nhìn Nạp Lan Cảnh rồi nói
- Vương gia chuyện này rốt cuộc người định giải thích thế nào với chúng tôi đây, hay người sẽ viện một lý do ngu xuẩn rằng bọn chúng bất tuân mệnh lệnh mà tự ý kéo đến Linh Lăng làm loạn đấy chứ
Nạp Lan Cảnh bỏ quyển sách xuống, ông quét ánh nhìn của mình ra xung quanh đám người đang đứng trước mặt, ánh mắt ông vô thần nhưng lại ẩn chứa sự uy nghi đến kinh ngạc, sau đó ông nhếch mép cười
- Nóng quá, nóng quá rồi, các vị quốc vương chỉ là chuyện cỏn con mà không ngờ lại khiến mọi người bận tâm đến vậy sao!
- Cỏn con, Nạp Lan Cảnh vương gia, chúng tôi đồng ý giao sinh mạng của ba mươi vạn quân dân vào tay ông toàn quyền định đoạt nhưng không có nghĩa rằng một quân sư như ông có quyền tùy nghi hành động mà không thông báo lấy một tiếng, phải chăng là ông có mưu đồ gì
- Mưu đồ sao! À, à có đấy, ta có chút mưu đồ nhưng chẳng phải cái mưu đồ như mọi người đang suy nghĩ đâu, nó chẳng qua chỉ là một thứ mẹo vụn vặt mà ta dành cho tên Lý Nguyên thôi mà
- Vụn vặt sao, việc đánh bại năm mươi vạn quân địch mà chỉ là một trò mèo trong mắt ông thôi sao Nạp Lan Cảnh, ông đang đùa tôi đấy à
Nạp Lan Cảnh nghe xong thì từ từ đứng dậy, ánh mắt ông lạnh lùng thốt lên những từ khiến chúng nhân ở đây phải lạnh cả gai óc
- Đúng vậy!
- Đối với tôi mà nói việc đánh đuổi đám quân binh Tây Lỗ kia chẳng khác nào là một trò vụn vặt rẻ tiền vậy, thế thì sao nào, mọi người có ý kiến gì với ta sao
Lời nói của Nạp Lan Canh khiến tất cả mọi người đứng đó đều phải rùng mình, dường như mọi việc thật sự là dễ dàng như chính lời ông ta nói vậy, nhưng nếu chỉ có thế thì cũng không khiến họ hết kinh ngạc khi nghe những điều sắp đến
- Xem ra không giải thích một chút cho mọi người, ắt hẳn rằng tôi sẽ khó rời khỏi đây một cách yên bình rồi
- Nếu đã vậy thì mọi người chịu khó nghe tôi huyên thuyên một lúc nhé
Thế là Nạp Lan Cảnh bắt đầu đứng giữa mọi người rồi nói
- Nếu xét về thực lực quân ta không tài nào có thể so sánh với quân Tây Lỗ được, muốn thắng địch không gì hay hơn là dùng mưu kế với chước kỳ binh
- Tuy nhiên tướng địch đều là những tay đáng sợ nên mưu kế bình thường không tài nào có thể qua mắt được họ, vì vậy muốn đánh lừa được những con cáo già ấy thì miếng thịt được dùng để làm mồi nhử phải to một chút, mọng nước một chút, để bất cứ một kẻ kiên nhẫn nào cũng trở nên mất bình tĩnh trước chiến lợi phẩm đó
- Vì vậy ngay từ đầu không gì hay hơn là dùng sáu mươi ba vạn quân cả hai nơi Linh Lăng và Hoãn thành làm mồi dụ, để cho địch không đề phòng mà ra tay
Nói đến đây cả đám quân vương đến điếng cả người, không ngờ ngay từ đầu tên Việt vương chết tiệt này lại cả gan dùng sinh mạng binh lính của họ để làm mồi nhử. Tức là tức như vậy, nhưng không ai nói ra, họ kiên nhẫn hướng sự chú ý về phía Nạp Lan Cảnh, trong lúc ông nói tiếp
- Lý Nguyên thân là chiến tướng lâu năm rất giỏi chiến thuật, hơn nữa trong tay lại có ngũ hổ thần, người nào người nấy đều là quái kiệt đời này, thì một mảnh đất Linh Lăng nhỏ bé làm sao có thể ngăn được bước tiến của quân Tây Lỗ
- Thắng hay bại chỉ còn là vấn đề thời gian, cho nên chọn lúc bọn họ nghĩ mình là người đã thắng , xuất kỳ bất ý tung một đạo quân có khả năng tác chiến độc lập đánh tập hậu thì dù tình hình có bất lợi như thế nào thì cũng có khả năng xoay chuyển được đại cục
- Nhưng khó ở đây là cánh quân này phải không được quá nhiều, vì quá nhiều thì dễ sinh ra lộ chuyện, nhưng lại cũng không được quá ít, vì quá ít thì cũng chỉ là uổng công phí sức mà thôi.
- Vì vậy Cảnh tôi đã chuẩn bị năm ngàn quân thiết kỵ, đều là binh lính tinh tuyển trong quân đội Việt quốc làm nhiệm vụ này. Đoàn quân này có hai nhiệm vụ phải làm: Một là không để bị phát hiện, đường hành quân phải cực kỳ kín kẽ không cho ai biết. Thứ hai là phải chọn đúng thời điểm để ra đòn kết liễu thì mọi sự mới có thể thành
- Cho nên người có khả năng nhất trong việc này chỉ có thể là Long Cơ, thế nên tôi đã cấp cho y năm ngàn quân thiết kỵ, cũng như tạo một vỏ bọc tuyệt hảo là xin tiếp tế quân lương, để tiện bề hành động
Nói đến đây vua nước Đại chợt nghĩ ra điều gì đó rồi nói
- Nếu vậy thì bốn vạn quân ta ra sau hậu sơn cứu viện quân lương kết quả chỉ là mồi nhử để Long Cơ tiện việc xuất binh thôi sao?
Nạp Lan Cảnh cả cười
- Thế theo ngài, đường vận lương bí mật như vậy sao quân Tây Lỗ có thể biết được, hơn nữa chúng lại có thể dễ dàng đốt cháy kho lương của ta mà không tốn một chút công sức nào
- Theo ngài thật sự có chuyện tốt đến như vậy sao?
Vua nước Đại nghe đến đây đầu như bị hỏa khí làm che mờ lý trí, ông ta túm lấy áo của Nạp Lan Cảnh
- Là ông đã cho địch biết phải không?
Nạp Lan Cảnh khinh khỉnh nói
- Lãnh binh quan trọng phải lấy đại cục làm trọng, nếu không làm vậy làm sao có thể che mắt được Cung Ngân, làm sao có thể đối phó với Lý Nguyên đây
- Nếu là ngài, thì ngài sẽ dùng cách gì để đối phó với đám người Tây Lỗ đó đây
Lời nói của Nạp Lan Cảnh khí khái đường hoàng, khiến cho vua ba nước muốn cãi mà không tài nào cãi được, đến như vua nước Đại khá nóng tính cũng phải buông Nạp Lan Cảnh ra, vua nước Đại nói
- Kế hoạch nguy hiểm như vậy mà ông cũng dám đem ra dùng ư, nếu không phải là quân doanh của ông có nhiều quân lương, thử hỏi xem làm sao ông có thể đi nước cờ liều mạng như vậy.
- Lần này coi như là ta không tính toán với ông
Nạp Lan Cảnh phủi áo lại cho thẳng, cười cợt nói
- Lương thảo nào cơ chứ, ý ông là những thứ này sao?
Keng
Nạp Lan Cảnh rút thanh kiếm của một binh sỹ cạnh bên khiến vua ba nước lúc đó phải xanh mặt, sợ ông ta giận quá mà muốn giết mình. Nhưng không, Nạp Lan Cảnh nhẹ nhàng đi qua ba người, tiến tới nơi các bao gạo được xếp dựng đứng, sau đó hữu thủ vung ra, đâm đâm, chém chém liên tiếp mấy mươi bao gạo bên dưới, tức thì một thứ từ trong các bị bao lớn chảy ra. Nhưng đó không phải là màu trắng tuyền của những hạt gạo ngọc ngà, mà thay vào đó là một màu nâu sẫm, đôi chỗ lại tỏa ánh hơi vàng, nhìn kỹ ra tất cả chỉ là đất và cát.
- Sao lại có thể!
Vua nước Thanh Xa lập tức lao đến tự mình kiểm nghiệm, nhưng kết quả cũng chẳng thay đổi chút nào, khi mà toàn bộ các bao gạo ở đây trừ vài bao trên cùng thì toàn bộ chỉ là cát sỏi và đất mà thôi
- Tại sao lương thực chỉ toàn là bao đựng cát thế này, mấy vạn thạch quân lương sao lại đột nhiên trở thành đất cả thế!
Nạp Lan Cảnh quăng kiếm xuống đất, ông nói
- Mọi người nghĩ rằng Việt quốc chúng tôi có nhiều lương lắm sao, số lương thảo mà chúng tôi có được mấy ngày hôm nay đã đưa cho các vị dùng hết rồi
- Nếu mà không dùng thủ đoạn này thì e rằng tòa thành này chắc chắn đã loạn từ lâu rồi, thế nào kế hoạch này được đấy chứ
Vua nước Mãng Hạ mặt mày si ngốc nói
- Hay thì có hay nhưng phỏng có ích gì đây
- Bọn Long Cơ thì đã không đi điều động quân lương, nay tất cả những thứ trước mặt đều là đất cát, thử hỏi chúng ta dù đánh lui địch thì lấy cái gì để mà nhét vô bụng đây
Ha ha ha ha
Ha ha ha ha
Nạp Lan Cảnh cười nguyên một tràng dài, ông hướng ánh nhìn về vị vua nước Mãng Hạ, sau đó nói
- Sợ gì chứ, lương thực từ lâu đã ở ngoài thành rồi, khi địch lui binh tức khắc sẽ đến trong đêm thôi mà
- Lương thực, lương thực nào đây
Tất cả mọi người đều có chung một thắc mắc, cùng lúc nhìn về phía Nạp Lan Cảnh
Nạp Lan Cảnh chỉ tay lên trời, gió lồng lộng từ trời thổi tóc ông ta tung bay trong gió, lúc này ông ta ngạo nghễ như một bậc thần nhân, uy thế khiếp người, Nạp Lan Cảnh nói
- Ta chẳng phải đã bảo rồi sao, chỉ cần tin ta, ta sẽ giữ cho Hoãn thành này được sống, lương thực chỉ là một trong những món tặng phẩm kèm theo mà thôi
- Còn nhớ không, cái ngày mà ta rời thành đi điều tra quân tình, thực chất ngày hôm đó ta đã đến để điều động quân lương
- Lúc này đây mười tám vạn thạch quân lương đang ở núi Thiết Ngao, tối nay thì có thể vào thành
- Thế nào mọi người thấy kế sách của ta vẹn toàn cả chứ, nếu không còn gì để nói nữa thì ta đi đây
Nạp Lan Cảnh rời đi trong sự thẫn thờ của mọi người, không ngờ mọi bước đi cho trận chiến này lại được tính toán chu toàn đến như vậy không có lấy một kẽ hở, không có lấy một sự chần chừ, quá quyết đoán, quá cuồng ngạo, dường như bất chấp cả danh xưng của Tứ Thiên Vương hay Ngũ Hổ Thần con người này đều có thể nhẹ nhàng vượt qua vậy
- Đáng sợ, tên này không trừ thì phương Bắc của ta sẽ không được yên đây!
Vua nước Đại khẽ thì thầm trong miệng, kể từ đó ông ta đã nuôi ý chí muốn giết chết Nạp Lan Cảnh rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.