Chân Huyết Lệ

Chương 52: Mộng




Tách tách tách
Đâu đó truyền lại tiếng nước chảy nhỏ giọt, từng chút, từng chút một thứ âm thanh đơn giản và nhẹ nhàng nhưng lại đủ mạnh để phá vỡ không gian tĩnh lặng đang bao trùm lấy Triệu Phong
Hai mắt hắn hé mở nhìn về phía trước, trong đôi mắt ấy giờ đây chỉ là một màu đen tối, một chút ánh sáng cũng không có, hay là tại vì mọi thứ ở đây vốn không hề có sự tồn tại. Bước từng bước, Triệu Phong đi về một hướng vô định trong màn đêm vô hồn ấy, dò dẫm một lối thoát trong sự cô quạnh, hắn giải phóng tất cả giác quan chỉ để có thể nhìn thấy một thứ gì đó, nghe thấy một thứ gì đó, để hắn có thể biết rằng hắn không thật sự một mình
Đây là đâu?
Câu hỏi đang xâm chiếm lấy tâm trí hắn ngay lúc này, hắn dừng bước bình tĩnh nghĩ lại xem rốt cuộc là bản thân đang ở nơi nào, nhưng kết quả sau nhiều lần tìm kiếm, nhiều lần nghĩ suy, câu trả lời vẫn là hư vô.
Hắn la hét nhưng không một tiếng đáp trả, hắn lao mình đi trong màn đêm nhưng lại không có một thứ gì ngăn hắn lại, điều đó như làm cho tâm trí của Triệu Phong như phát điên, hắn gầm lên
- Chết tiệt! Rốt cuộc đây là đâu?
Nhưng dường như câu nói của hắn cũng bị cái bóng đen vô tình kia nuốt lấy mà không có sự hồi đáp, và điều đó làm hắn tuyệt vọng
Triệu Phong đứng lại, hơi thở hắn trở nền dồn dập, lồng ngực như muốn nổ tung, cảm giác này là gì hắn cũng không tài nào rõ được, một thứ áp lực vô hình đang quấn quanh người hắn, làm cho cơ thể hắn nặng trĩu, làm cho từng khớp xương trên người trở nên lạnh toát, rồi từ trong bóng đêm một tiếng nói vang lên
- Rốt cuộc ngươi cũng đã đến!
Tiếng nói phát ra làm cho Triệu Phong vui sướng như phát cuồng, hắn hét lên
- Là ai! Là ai, rốt cuộc ai đang ở đây, hãy ra đây với tôi nào
- Tôi ở đây, tôi ở đây
Triệu Phong liên tục hét lên, hắn hi vọng rằng người lạ mặt kia sẽ nghe thấy tiếng hắn, và rồi sẽ nhanh thôi người đó sẽ xuất hiện và biết đâu rồi Triệu Phong sẽ biết được rốt cuộc là hắn đang ở đâu
Phừng phừng
Hai ngọn lửa cháy phừng lên giữa không trung, một thứ lửa lạ lùng màu đen nhẹ pha chút ánh xanh, màu sắc đó của nó thật yếu đuối đến nổi chỉ có thể làm rõ được một khoảng hẹp đủ để Triệu Phong có thể định được phương hướng. Hơn thế nữa, dường như đằng sau hai ngọn lửa ấy còn có một người đang lẩn khuất trong bóng đêm, có lẽ là người đã nói chuyện với Triệu Phong. Thấy vậy Triệu Phong chạy vội đến phía trước, nhưng không hiểu vì sao, khoảng cách giữa hắn và nơi đó cứ như giữ mãi một cách cố định, dù hắn đã chạy nhanh tới hết mức có thể
Giọng nói ấy lại vang lên một lần nữa
- Ngươi muốn đến gần ta sao!
- Tốt! Nhưng nếu muốn làm được điều đó ngươi phải giải quyết chúng trước cái đã
Ầm, ầm, ầm
Dưới nền đất truyền lại những tiếng động không ngừng, dư chấn lan đến tận cả Triệu Phong, hắn cảm giác như mặt đất dưới chân đang cuồng nộ thét gào, nứt toạt ra để lộ một chùm sáng màu xanh như lân tinh xông thẳng lên phía trên, kèm với đó là những tiếng gào rú ghê rợn
Ghừ ghừ
Tiếng rên la như những con chó bị dại đang lên cơn, từng đạo đạo âm thanh như mũi dùi đâm thẳng vào màng nhĩ, khiến Triệu Phong trở nên khó chịu, hắn nghiến răng thật chặt nhìn về phía miệng hố đang ngày càng mở rộng.
Rồi từ nơi ánh sáng xanh tỏa mù ấy, một đôi bàn tay hiện ra nơi mép hố, rồi hai, rồi ba… nhiều nhiều lắm những đôi bàn tay gân guốc với những chiếc móng sắc nhọn bám lấy nền đất, sau đó một cặp mắt màu đỏ thẫm như máu trồi lên, để lộ ra khuôn mặt nanh ác như quỷ hồn. Và đôi tròng mắt đỏ ngầu ấy làm cho Triệu Phong thấy sợ, thật sự rất đáng sợ, nó lạnh lẽo âm u, vô hồn và sâu thẵm, dường như là không có lấy một chút thần tình nào trong đối mắt đỏ ngầu ấy.
Quỷ!
Đúng trước mặt Triệu Phong lúc này chẳng khác nào một đàn quỷ lúc nhúc trong mùi tử khí từ địa ngục trồi lên, nhưng không hẳn là quỷ vì chí ít chúng vẫn còn giữ lại một chút nhân dạng dù là ít ỏi, vậy thì gọi chúng là xác sống có vẻ đúng hơn
Xác sống theo trong truyền thuyết là những những cái thây ma ẩn chứa những linh hồn đọa lạc, chất chứa sự lưu luyến đối với thế gian, chúng không được địa ngục chào đón, cũng như cảm nhận được sự ấm áp mà thế gian mang lại. Chúng đánh đổi tất cả mọi thứ của bản thân kể cả tri giác, đánh mất đi phần người của mình, và nhốt linh hồn trong những cái thây thối rửa chỉ để có thể tiếp tục ở lại nhân gian.
Chúng nhìn về phía Triệu Phong, trong đôi tròng mắt đỏ ngầu có hơi chút kích động, sự thèm khát máu tươi của chúng tăng lên không ngừng, chẳng khác nào một bầy kiến lửa đang lao vào miếng thịt sống, chúng giương những chiếc răng nhọn hoắc chạy về phía Triệu Phong. Còn Triệu Phong hắn đứng trơ ra như phỗng
- Tại sao lại muốn giết ta!
Hắn giơ tay về phía trước như bản năng nhầm xua những cái thây ma kia tránh xa ra, nhưng không biết từ đâu trên tay hắn bỗng xuất hiện một thanh đao và cái vung tay ấy đã tạo thành một đường đao lạnh lùng chẻ cái xác sống trước mặt kia làm hai, làm cho máu đen từ trong thân phún ra ngoài ướt đẫm cả một vũng
Hắn nhìn thanh đao trong tay một cách thẫn thờ, nhìn cái thây ma kia mà trong lòng hắn chợt có chút quen thuộc, tại sao lại như vậy, hắn đắm chìm trong suy nghĩ, nhưng dường như thời gian lúc này không có nhiều cho hắn. Các thây ma chẳng mất mấy nổi đã bao vây Triệu Phong vào bên trong, dù thấy tên đồng bọn ngã xuống nhưng lại không làm cho chúng sợ hãi chút nào, dường như sợ hãi là thứ đã không còn tồn tại trong phần “Con” đang thống trị cơ thể chúng.
Triệu Phong nhìn thấy những kẻ đang thèm muốn máu thịt của mình thì nỗi sợ trong hắn bị chuyển hóa thành phẫn nộ, hắn hét lên
- Cút hết cho ta!
Thanh đao của hắn như con thú hoang phá cuỗi mà lao ra, những đường đao mạnh mẽ phân thây xé thịt đám ma quỷ chết tiệt, không ngừng vồ lấy thân ảnh của Triệu Phong không một chút khoang nhượng. Triệu Phong như thức tỉnh các giác quan chiến đấu của mình, hắn ngập ngụa trong máu tanh xương trắng, trong thiết thét gào thống khổ, nếu nói đến quỷ thì quả thật lúc này hắn mới là người giống quỷ nhất
Sát
Triệu Phong gồng mình, đao quang quét ngang một đường gạt tất cả đám thây ma ra bên ngoài, hắn quỵ xuống trên máu thịt bầy nhầy, mùi tử khí xông thẳng vào óc khiến Triệu Phong muốn nôn mửa
Từ trong bóng đêm giọng nói ấy lại vang lên
- Con người khi bị dồn vào đường cùng, sức mạnh đúng là không tệ chút nào
- Ác tính trong còn người ngươi thật đúng với những gì ta đã nghĩ tới, chỉ là đối với những người mà ngươi đã hai lần giết chết quả thật là không có chút công đạo nào
- Ta hỏi ngươi một câu. Ngươi có tin luật Nhân Quả không?
“Luật Nhân Quả, cái gì là luật Nhân Quả cơ chứ, cái gì mà ta giết chúng đến hai lần, ngươi đang nói cái điều chết tiệt gì vậy?” Triệu Phong suy nghĩ.
Nhưng sau đó hắn nhìn xuống đám đầu lâu bên dưới chân, trong lòng chợt lạnh toát, bàn tay hắn run run nhìn thấy khuôn mặt quên thuộc, hắn thốt lên
- Đây chẳng phải là tên tướng Cô Trúc mà ta từng giết sao
- Người này… người này… và người này nữa cái điều quái gỡ gì thế này!
Những hình ảnh quen thuộc về các binh sỹ bại trận chết trên tay Triệu Phong lần lượt hiện về trong tâm trí hắn, làm hắn hết sức kinh ngạc và sợ hãi, ngay lúc ấy thì giọng nói trong bóng đêm một lần nữa lại vang lên
- Nhận ra rồi sao!
- Thấy những người mà ngươi đã từng giết tìm ngươi trả thù, nhưng lại bị ngươi giết thêm lần nữa cảm giác như thế nào
- Là công bằng với ngươi, hay là công bằng cho những kẽ xấu số này đây, hay là ông trời vốn không có mắt nên sự công bằng không hề tồn tại.
Từng lời nói như rót vào tim Triệu Phong làm linh hồn hắn chấn động, lần đầu tiên hắn thật sự suy nghĩ bản thân mình tội lỗi đến nhường nào, chỉ là lời nào đã hết
- Không! Nhân quả báo ứng, vạn thế tuần hoàn, báo ứng chưa đến không phải không có, mà là chưa tới lúc mà thôi
- Triệu Phong lần này kiếp số của ngươi đã đến rồi
- Hãy chết đi!
Phừng, hai ngọn lửa màu đen ấy bỗng dưng mạnh mẽ bốc lên cao như hai cột lửa lớn dài tới mấy mươi trượng, hỏa khí mạnh mẽ như thiêu đốt chúng sinh, từ trong ngọn lửa xuất hiện dòng chảy của các linh hồn, chúng tỏa ra khắp nơi, xoay tròn rồi mạnh mẽ lao về phía Triệu Phong.
Triệu Phong đứng trước một sự thể mà trong đời chưa từng chứng kiến qua, chỉ biết bất lực đưa đao lên đón chặn, nhưng những linh hồn kia không phải là vật của thế gian nên đối với thanh đao đúc từ sắt này làm sao có thể thương tổn được chúng. Những linh hồn nhẹ như làn gió lướt qua thanh đao, hiện ra khuôn mặt quái ác đến kinh sợ, ẩn chứa trong đó là những lời oán trách
- Trả mạng cho ta, trả mạng cho ta!
Những câu nói ấy như là tiếng đinh cào vào sắt thép thật là chói tai và ghê sợ, Triệu Phong buông đao ôm đầu bịt cho đôi tai không nghe những âm thanh ấy nữa, nhưng tiếng hú gào quá lớn và quá nhiều dù có che kín cỡ nào thì nó vẫn xâm nhập vào trí não của hắn. Triệu Phong quằn quại rến xiết
- A! a, a……….a
Những linh hồn ấy không hề đóai hoài gì đến sự đau khổ của hắn, chúng giơ ra những cánh tay ôm chặt lấy Triệu Phong, từng chút từng chút xâm chiếm toàn bộ cơ thể hắn, làm cho Triệu Phong bị bảo phủ bởi sắc đen âm u.
Từ trong bóng đêm tiếng nói ấy lại vang lên
- Chìm xuống!
Uỳnh
Cảm giác thân thể như bị chìm xuống nước sâu, màu nước đen kịt mờ ảo vô thanh vô quang, cả thế giới như bị gói gọn lại trong cái sắc đen kỳ lạ ấy, Triệu Phong tự hỏi “ phải chăng ta đã chết”. Hắn nhắm mắt lại, thả mình vào sự cô độc của chính mình, rồi từ trong nội tâm hắn dâng trào một thứ súc cảm mãnh liệt, hắn nói
- Ta không muốn chết, ta không muốn chết, ta còn nhiều việc chưa hoàn thành, ta không thể chết được
- Không thể chết thế này được
Ý chí của hắn trổi dậy một cách mạnh mẽ đến kinh hồn, sức mạnh sinh tồn đã kéo hắn đứng dậy giữa sự tuyệt vọng, ngực hắn nhói đau, đạo đạo nhiệt khí từ trong lồng ngực như muốn thổi tung từng mảnh tế bào ra bên ngoài. Triệu Phong hai mắt chuyển sang màu đen, khuôn mặt hắn nanh ác đến lạ kỳ, rồi bỗng dưng huyết long ấn trên người hắn rực sáng, chiếu xạ tạo thành một quang trụ khổng lồ phá tan cái làn nước màu đen kia. Đến các linh hồn bị thứ ánh sáng kia chiếu phải liền trở thành nạn nhân cho làn sóng nhiệt giữ dội, làm cho thiêu hủy không còn một chút vết tích, số linh hồn còn lại thì sợ hãi tránh ra xa. Còn Triệu Phong hắn từ từ bay dần lên phía trên, cơ thể hắn có sự biến đổi, khuôn mặt hắn được che lại bởi một chiếc mặt nạ bằng xương có cặp sừng lớn với những chiếc răng nanh đáng sợ. Cặp mắt hắn là một màu đen của sự tuyệt vọng, tỏa ra thứ sát khí hủy thiên diệt địa, hắn gầm lên một tiếng
- U, ô, ô,………….ô
Sức mạnh trong cơ thể hắn bị ép phải bắn ra bên ngoài tạo, thành một quang cầu bán kính hơn cả trăm trượng, sức mạnh của nó là không một thứ gì có thể ngăn cản, trăm vạn linh hồn trước sức mạnh này đều phải tan biến thành cát bụi, kể cái thứ bóng đêm lạ kỳ kia
Và khi màn đêm bị xua tan, nó hiện ra một khung cảnh không tài nào có thể ngờ tới được
Phía trên bầu trời không có bất cứ một ánh sao nào mà chỉ có sự tồn tại của một mặt trăng màu đỏ như máu, nó chiếu thứ ánh sáng kỳ lạ xuống bên dưới mặt đất, làm để lộ ra những núi khô lâu trắng toát chất chồng như một cự đại sơn. Bên cạnh những ngọn núi xương ấy, là những dòng sông máu tỏa ra khí tức tanh tưởi đến không ngờ, uống lượn chảy quanh làm cho không gian càng trở nên quỷ dị.
Triệu Phong từ từ đáp xuống một ngọn núi, hắn vô thần ngước đầu nhìn ánh trăng đỏ lạ lùng kia, hắn say mê ngắm nhìn nó mà quên đi tất cả mọi thứ, liệu ai có thể nhìn thấy biểu hiện của hắn lúc này, vì chiếc mặt nạ kia đã che lấp tất cả, cái mà nó thể hiện ra chỉ là sự đang sợ mà thôi.
Rồi từ đàng sau Triệu Phong, một người áo choàng trùm kín toàn thân, khiến cả khuôn mặt hắn cũng bị bóng đen của chiếc mũ trùm làm mờ đi, hắn tiến lại gần rồi nói
- Thế nào, lần đầu tiên được dùng lại thứ sức mạnh như vầy thú vị lắm phải không, điều đó không làm cho ngươi vui sao
Hắn nhìn Triệu Phong, nhưng chiếc mặt nạ bằng xương ấy dường như che kín mọi suy nghĩ của Triệu Phong lúc này, Triệu Phong không hề đáp lại mà chỉ hướng ánh nhìn về kẻ kia một cách lạnh lùng. Toàn thân Triệu Phong tỏa ra một luồng sức mạnh kinh hồn, sức mạnh ấy cụ thể hóa thành một cái ma trảo thật lớn nhắm kẻ lạ mặt mà phất tới. chỉ thấy kẻ lạ mặt này không chút sợ hãi, phóng mình một cái đã bay đến ngọn núi đối diện tránh một chiêu của Triệu Phong. Nhưng ngọ núi làm bằng xương thì không may mắn như hắn, dính một cú quật của ma trảo đã làm cho nguyên ngọn núi đỗ sập xuống, vạn vạn khô lâu bị thứ sức mạnh ấy nghiền nát làm bụi phấn, tỏa bay khắp không trung
Tên lạ mặt nhìn thấy một cảnh này thì nói
- Sức mạnh của ngươi đã yếu đi nhiều, phải chăng ngươi vẫn chưa thực sự trùng sinh, cái mà ta đang đối diện đây chỉ là một mảnh ký ức linh hồn của ngươi bị phong ấn thôi sao
- Lão bạn già, nhìn ngươi như thế này thật là kém cỏi làm sao, thật hổ thẹn làm sao, thế mà ngươi lại là kẻ từng đánh bại ta, đúng thật là nực cười
- Thế nào trả lời ta đi chứ, ngươi không còn nhớ ta sao
Nhưng Triệu Phong không hề đáp trả hắn, dường như từ sau khi xuất hiện chiếc mặt nạ này, Triệu Phong đã không còn là Triệu Phong nữa rồi, mà là một kẻ hoàn toàn xa lạ.
Tên lạ mặc cười gằn, khuôn mặt hắn bị giấu trong bóng tối khiến không ai có thể nhìn thấy hắn đang suy nghĩ gì, chỉ biết hắn nhìn Triệu Phong đầy oán độc
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, cái thái độ của ngươi làm ta muốn nôn mửa, cái cử chỉ khinh thường của ngươi chỉ khiến ta muốn nhai sống ngươi
- Không phải vì ngươi ta đâu đến nổi phải trở thành như thế này, vậy mà ngươi lại không thèm trả lời ta lấy một tiếng
- Tên khốn kiếp, nhìn thấy ngươi khiến cho máu nóng trong ta sôi sục đến không ngờ. Tu La ngươi nghĩ rằng ta sẽ không thể làm gì được ngươi sao
- Hừ hãy nhớ lấy lời ta, lần sau gặp lại ta sẽ cắn chết ngươi, giờ thì cút khỏi thế giới của ta mau.
Từ “mau” cuối cùng kèm trong đó là một luồng sức mạnh cự đại, nó thổi tung mọi thứ trước mặt và kể cả Triệu Phong bay ra xa, rồi dần tan biến trong không khí, chỉ còn lại tên mặc áo trùm người đứng đó một mình đầy sự tức tối
------------------------------------------------o0o---------------------------------------------
A
Triệu Phong mở choàng mắt dậy, hắn vỗ vỗ chiếc đầu đang nặng trịch như búa bổ, hắn quay sang nhìn đông nhìn tây, nhận ra bản thân đang ở một nơi rất lạ, hắn rủa thầm
- Đã bảo là ta không biết uống mà tên Long Cơ cứ cố ép, làm kết quả lết ra đây ngủ bờ ngủ bụi lúc nào cũng chả hay
Triệu Phong đứng dậy, bỗng dưng mặt đất dưới chân mềm nhũn và trơn ướt làm hắn té một cái oạch , hắn chửi đổng
- Nơi quái quỷ gì thế này!
Triệu Phong lúc này đầu óc đã tỉnh táo hơn, hắn đang thấy mình ở một giãi đất bị lỏm sâu xuống, xung quanh chỉ toàn là bùn lầy, còn trên mặt đất có khá nhiều xác cá tôm nằm rải rác khắp nơi tỏa ra mùi thơm, dường như chúng đã bị làm chín cả rồi. Triệu Phong nghi hoặc, nhưng sau đó hắn lại không để tâm lắm, vì việc đó có gì quan trọng đâu, cái hắn suy nghĩ lúc này lại là một chuyện khác, hắn nói nhẩm trong đầu
- Ác mộng vừa rồi thật đáng sợ quá, cảm giác như là thật vậy, nghĩ đến giờ này cơ thể vẫn cón thấy run lên
- Ách … xì
Triệu Phong ho to một tiếng, cơ thể hắn có lẽ đã bị cảm lạnh, hắn quẹt mũi
- Lần này ta xin chừa, cứ uống cả đống rượu thế này rồi cởi trần chạy nhông nhông cả đêm, thì không cảm mới mà là lạ.
- Tất cả là vì cái tiệc mừng công đó làm cho ta say đến túy lúy không biết trời trăng mây nước là gì.
- Mà kể cũng lạ, ta say thế này, chạy đến tận đây mà không ai đuổi theo kéo về là sao ấy nhỉ, kể cả cái tên Long Cơ ham ăn hốt uống cũng chẳng thấy tâm.
- Đúng là…bạn bè tốt thật
Lèm bèm một lúc rồi Triệu Phong liền rời đi, tìm đường trở về bản doanh của liên quân Bắc Nhung, nhưng hắn nào biết, lúc này trên một ngọn cây không xa một người đang đứng nhìn hắn
Chờ khi Triệu Phong thực sự rời khỏi, người này nhẹ nhàng đáp xuống, đi lại cạnh chỗ Triệu Phong đã đứng, hắn chạm tay vào nền đất, cảm giác hơi nóng vẫn còn lan tỏa truyền qua cánh tay. Điều đó làm cho hắn nhớ lại những gì vừa xảy ra, Triệu Phong lúc ấy bị một làn sóng nhiệt màu đen bao phủ, nó làm bốc hơi cả một mặt hồ chỉ trong ít phút ngắn ngủi, bất cứ sinh vật nào ở đó đều bị sức nhiệt đó đun chín không còn đường thoát.
Người đó nhìn theo hướng mà Triệu Phong vừa rời đi thì lặng lẽ buông một câu
- Triệu Phong rốt cuộc cậu là loại người gì đây
Và người nói câu ấy không ai xa lạ, đó chính là Ngu Tử Kỳ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.