Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 8:




Bắc Đường Khẩn chậm rãi lau chùi vết hoen ố trên thanh kiếm. Gian quán trọ tồi tàn này tan hoang lộn xộn, bàn ghế ngổn ngang, chén bát vương đầy đất, một con rết chân đỏ dài đến nửa thân người nằm trong một đám chất lỏng nhầy nhụa, trên đầu thủng một lỗ toang hoác, đã chết ngỏm củ tỏi. Trên người nó, vẫn còn mặc lại bộ da người đã bị nong rách toang, mang hình dạng của một ông già tóc bạc.
Nơi rừng hoang núi thẳm, luôn có yêu tinh. Đinh Tiểu Thác đã ngửi thấy một thứ mùi cổ quái từ đĩa thức ăn mà ông lão bưng ra. Trong những món cơm rượu dân dã kia đã bị trộn lẫn nọc độc của con rết tinh. Bắc Đường Khẩn đáng lẽ phải cảm tạ cô, vì cô đã kịp thời ngăn cản anh ăn miếng thịt bò hầm thơm phức ấy. Đương nhiên, cô càng phải cảm tạ kiếm pháp xuất thần nhập hóa của Bắc Đường Khẩn. Mấy món võ mèo què của cô căn bản không phải là đối thủ của rết tinh. Anh vung kiếm tra vào trong vỏ. Vệt nắng cuối cùng phía chân trời kéo bóng anh đổ dài lê thê.
Đinh Tiểu Thác nhìn thân hình xoay nghiêng của anh, đầu óc bỗng mịt mờ hỗn độn. Những cảm giác khó tả đang rục rịch trong lòng, lại càng xao đông dữ dội. Cô bất giác hồi tưởng lại, ra sức lục lọi ký ức, dường như cô đã đánh mất một thứ gì đó vô cùng hệ trọng.
Phong cảnh suốt dọc đường, lưng ngựa lắt lẻo, tấm áo của anh, con rết tinh trong quán trọ tồi tàn nơi ngã ba đường, thậm chí là vệt nắng còn sau rốt cuối chân trời trong khoảnh khắc này, đều đang ngấm ngầm nhắc nhở cô một điều – cô đã từng tới đây. Cũng con đường này, cô đã đi qua. Cũng con người này, cô đã từng gặp. Cũng một việc này cô đã từng làm. Nhưng cô không thể nhớ được chi tiết. Thứ duy nhất rõ ràng, là có một người đứng dưới ánh tà dương, chiếc bóng đổ dài lê thê. Hơn nữa, anh vẫn luôn ở đó, chưa bao giờ rời khỏi, bất chấp thời gian.
– Lên ngựa! – Anh ngồi lên trên yên ngựa, đưa tay về phía cô – Trước khi trời sáng sẽ tới trấn Tây Hà!
Trong đêm, lơ thơ chao xuống vài bông tuyết. Suốt dọc đường, Đinh Tiểu Thác trở nên trầm lặng. Cô nghĩ tới một câu nói của Bắc Đường Khẩn sau khi giết chết con rết tinh. Anh lạnh lùng nhìn cái xác của con rết nói rằng, yêu quái quả nhiên đều xấu xí nhường này, thật khiến người ta ghê tởm. Trong mắt anh là sự khinh bỉ và căm ghét không hề giấu giếm. Nếu như anh biết được người đang được anh ôm trong lòng lúc này đây, cũng là một con yêu quái biến thành hình người, anh sẽ phản ứng ra sao?
Đinh Tiểu Thác mím chặt đôi môi, trong lòng nặng trĩu. Cô phát hiện ra mình đã bắt đầu đắm đuối với vòng tay của anh. Trong trí nhớ của cô, cô đã từng gặp rất nhiều chàng đẹp trai nhưng chưa một ai khiến cô có cảm giác tương tự. Thật nguy hiểm, họ chỉ mới quen biết được vài ngày, mùa xuân còn chưa đến, mà đám trăng hoa trong lòng cô đã bùng phát rồi ư?
Khi đi ngang qua một dòng sông phủ kín băng mỏng, anh dừng lại, xoay người xuống ngựa, đi về phía bãi đá ven sông. Lúc trở lại, trên tay cầm theo quả gì đỏ đỏ kết đầy nhũ băng.
– Đây là quả chua, thứ duy nhất có thể ăn được ở nơi đồng hoang vào mùa đông. – Anh nhét nó vào trong tay Đinh Tiểu Thác. – Tiếng sôi ùng ục trong bụng cậu nghe thật là khó chịu!
Đinh Tiểu Thác đang bụng đói cồn cào, nuốt nước bột đánh ực, cắn luôn một miếng, mặt lập tức méo xệch méo xẹo. Chua loét! Cô gắng gượng nuốt miếng thịt quả xuống. Khi cắn miếng thứ hai, đã thấy ngọt hơn trước, miếng thứ ba lại càng ngọt hơn. Phun hạt đi, cô thỏa mãn liếm mép. Ngoài vị ngọt thơm lưu lại trong kẽ răng, còn có một niềm cảm động khác thường. Khi Bắc Đường Khẩn đưa quả chua cho cô, cô nhìn thấy rõ mấy chiếc gai nhỏ cắm trên tay anh và mấy vết trầy xước đỏ tấy.
Đúng như anh nói, trước khi trời sáng, bọn họ cuối cùng cũng tới một thị trấn nhỏ trông cũng ra hồn. Bánh bao trong gian quán nhỏ ở trấn Tây Hà thực ngon lành, và còn cả rượu nếp. Cô đã ăn hết đúng một tá bánh bao, uống liền ba bát rượu nếp. Anh chậm rãi gặm chiếc đùi gà, nói:
– Cô là người ăn khỏe nhất trong số những cô gái tôi từng gặp!
Đinh Tiểu Thác suýt chút nữa thì chết nghẹn. Anh biết cô là con gái?
– Sao… sao anh biết? – Đinh Tiểu Thác nhìn lại mình khắp lượt trên dưới bộ y phục nam giới vẫn không chút sơ hở.
Anh một hơi uống một bát rượu mạnh, nói:
– Cõng cô suốt từ dưới đáy vực lên tận đỉnh núi, ngực cô dán vào lưng tôi, nếu đến thế mà tôi vẫn không phân biệt được cô là nam hay nữ mới lạ!
Đinh Tiểu Thác đỏ bừng mặt, cúi gằm đầu lúng túng gặm bánh bao. Điệu bộ luống cuống của cô trông cũng có chút đáng yêu. Khóe miệng Bắc Đường Khẩn bất giác khẽ nhếch lên. Cô ta nói cô ta là người của chín trăm năm sau, đúng là một lý do hoang đường. Nhưng, càng hoang đường hơn nữa, đó là anh có phần tin thực. Trước một Đinh Tiểu Thác rách giời rơi xuống, nói năng cử chỉ chẳng giống ai, Bắc Đường Khẩn thừa nhận mình bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ.
Trong một cuốn sách có tên “Bí kíp tình yêu của Nguyệt Lão”, có một đọan viết rằng: “Tình yêu, thông thường bắt đầu từ sự hiếu kỳ”. Đáng tiếc là Đinh Tiểu Thác và Bắc Đường Khẩn đều chưa đọc được cuốn sách này. Chín trăm năm trước, nó vẫn chưa được Nguyệt Lão xuất bản.
Tối hôm đó, Bắc Đường Khẩn ngồi trong phòng, lau chùi thanh kiếm của mình, cả đêm không ngủ. Cánh Đồng Bất Tận, Diệp Nghê Thường, và cả tên Triệu Tứ bí hiểm, cứ trở đi trở lại trong tâm tưởng của anh.
Bên kia bức tường, Đinh Tiểu Thác nằm ngủ say sưa. Anh thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dạng xấu xí nước dãi dầm dề của cô nhóc có thể ngủ ngay trên lưng ngựa. Sự thật là Đinh Tiểu Thác lúc này đích xác là đang cuộn tròn trong chăn ngủ như chết trong bộ dạng y hệt. Anh chẳng hề đoán sai.
Diệp Nghê Thường chưa bao giờ “xấu xí” như vậy. Nàng nâng niu vẻ đẹp của mình hệt như con chim yêu quý bộ lông vũ của nó. Xiêm y của nàng bao giờ cũng hoàn mỹ nhất, cầu kỳ tới mức mỗi một bông hoa thêu trên áo cũng đều phải xòe nở với mức độ vừa vặn nhất. Trâm ngọc cài đầu của nàng là cây trâm đắt giá nhất, những châu báu khảm trên đó, đều là hàng thượng phẩm trong thượng phẩm. Phấn son nàng dùng được bào chế riêng biệt, hương thơm và màu sắc là độc nhất vô nhị. Nàng không cho phép người khác có được vẻ xinh đẹp giống như mình.
Anh buông kiếm xuống, bước tới bên cửa sồ, mở toang cánh cửa. Gió lạnh cuốn theo hoa tuyết phả lên mặt anh, thật dễ chịu. Cánh Đồng Bất Tận, không phải là điểm cuối cùng, mà là điểm khởi đầu. Trong anh chợt dấy lên dự cảm cổ quái đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.