Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 9: Kết




Gã béo và gã gầy bận rộn trong nhà bếp. Trong tiệm bánh ngọt Không Dừng ngào ngạt hương thơm của bơ và đường.
– Đúng là không tìm thấy anh ta ư?
– Đi đâu tìm được? Sa La, bản thân cô chẳng phải hiểu rõ hơn bất cứ ai, yêu quái không qua nổi ngày thiên kiếp, chỉ còn một con đường chết. Cùng lắm chỉ giữ lại được thân xác trên cõi trần. Nếu như đối phương đã là yêu quái, cô hãy thử tới nơi cũ của anh ta tìm kiếm thi thể xem sao, lấy về đóng thành ghế hay đôn gì gì đấy, giữ làm kỷ niệm.
– Cửu Quyết, mồm miệng không cần thiết phải độc địa như thế! Tôi chẳng qua chỉ hỏi vu vơ thôi mà!
Buồn bã gác máy, trong lòng tôi đang quất cả trăm roi vào cái xác thối tha của gã đàn ông bên kia đầu dây.
Tôi thừa nhận, tôi từng huyễn tưởng rằng Lương Vũ Đống vẫn còn sống, giống như tình tiết trong những bộ phim tình cảm rẻ tiền, đến khi sắp chết bỗng gặp được cao nhân hay bí kíp gì đó, đại nạn không chết.
Vẻ trong sáng và niềm khát vọng trong đôi mắt Liêu, khiến tôi không thể không làm việc theo tình cảm, muốn giúp cô ấy.
Thế nhưng, đó chỉ là một ảo tưởng khi đầu óc đang chập mạch.
Niềm vui của Liêu từ nay về sau, chỉ có thể do một mình cô ấy hoàn thành.
Tôi hít sâu một hơi, vươn vai đi ra khỏi phòng, ngân nga một bài hát quê mùa cũ rích – “Chúc bạn bình an”.
Chiếc máy tính trên bàn quên không tắt, trên trang web là một đoạn giới thiệu sơ sài: “Thi nhân đời Đường Vương Duy những năm cuối đời ẩn cư tại Võng Xuyên, tương truyền từng tự tay trồng một cây ngân hạnh.
Chính giữa của trang web lấy một gốc ngân hạnh làm hình nền, kèm thêm mấy dòng chữ Khải:
Hạnh đẹp trồng làm xà,
Cỏ thơm giăng làm mái.
Đâu biết mây trong chái,
Hoá làm mưa nhân gian.
“Văn hạnh quán” – “Võng Xuyên tập” – Vương Duy (Đường)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.