Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 7:




Hạt ngân hạnh!
Liêu cầm đèn pin, chạy loạng choạng trên đường.
Mạt Bạch nói, yêu quái trong thiên hạ, trong vận mệnh đều phải đương đầu với một thiên kiếp. Nếu không tránh được, chỉ còn một con đường chết, hình hài và linh hồn đều tiêu tan. May thay thời thượng cổ có cao nhân để lại một cuốn sách thần bí, tên là “Yêu linh trường sinh phương”, chỉ cần căn cứ theo phương thuốc trong sách, điều phối đầy đủ các loại dược liệu quý hiếm, lại kết hợp với tinh khí tự thân của yêu quái, sẽ chế tạo thành một loại thần dược không mùi không màu, có tên là Trường Sinh Dẫn. Uống loại thần dược này vào đúng ngày đại kiếp giáng xuống, có thể bình yên tránh qua kiếp nạn. Con chim chết dưới gốc ngân hạnh kia bởi vì không tìm đủ dược liệu cần có, không chế được loại Trường Sinh Dẫn cho tộc yêu chim, không qua được thiên kiếp của nó, khiến công sức tu hành suốt mấy trăm năm tiêu tan trong một đêm, chết thảm thương vào ngày đại hạn.
Lương Vũ Đống là một yêu cây ngân hạnh ngàn năm. Mạt Bạch nói, ngày đại hạn của anh chính là ba ngày sau.
Liêu không thể không có sư phụ.
Nó chạy mỗi lúc một nhanh, nó muốn giúp sư phụ tìm được vị thuốc cuối cùng. Trong rừng có vô số cây ngân hạnh, nó sẽ nhặt được rất nhiều hạt ngân hạnh.
Con đường núi trong đêm hè phảng phất mùi hương cỏ, tiếng côn trùng râm ran khắp chốn, những ngôi sao như những đôi mắt không ngừng nhấp nháy trên bầu trời, dõi theo cô bé đang chạy thục mạng trên con đường phía dưới.
Đường núi tối mịt mùng, cô bé lại chạy quá nhanh, một hòn đá làm nó vấp ngã sõng soài trên đất. Bàn tay và đầu gối hình như đã trầy xước chảy máu, rất đau. Liêu nén ghìm nước mắt bò dậy, nhưng lại bị một người chặn lại giữa đường.
– Biết ngay là con sẽ chạy lung tung! – Lương Vũ Đống khẽ hổn hển, quệt mồ hôi trên trán – Đúng là không xong rồi! Ngay cả trò vặt dịch chuyển chớp nhoáng này cũng sắp không làm nổi nữa!
– Sư phụ, con giúp người đi lấy hạt ngân hạnh! – Liêu ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt bừng lên một sự cố chấp chưa từng có.
Lương Vũ Đống cúi người xuống, xoa đầu cô bé theo thói quen:
– Con bé ngốc này, hạt ngân hạnh không phải thứ con có thể lấy được!
– Con có thể! – Liêu nắm lấy tay anh – Con biết bây giờ chưa tới mùa ngân hạnh kết quả, thế nhưng, chắc chắn sẽ có cây ngân hạnh ra quả sớm, con sẽ tìm từng cây một!
– Liêu…
– Ha ha, lần này chẳng cần phải phí sức. Kết giới của con yêu mèo kia chẳng có tác dụng gì!
Một cơn gió mạnh ào qua từ sao một gốc ngân hạnh trong rừng, nhảy vọt ra hai gã đàn ông trung niên trùm kín áo bào đen trũi, khí thế dữ dội cuốn rụng vô số lá cây. Gã gầy sắt có chòm râu dê chỉ vào Lương Vũ Đống, quát:
– Yêu nghiệt, đuổi theo ngươi hai mươi năm, hôm nay ngươi đừng hòng còn sống!
Lương Vũ Đống cười lạnh lẽo, đẩy Liêu ra sau lưng.
Gã còn lại đầu trọc lóc, bấm ngón tay tính toán, rồi ghét sát tai nói với râu dê:
– Sư huynh, đại hạn của cây ngân hạnh sắp tới rồi, hắn đã không còn pháp lực gì nữa. Đáng tiếc hai mươi năm trước để hắn chạy thoát, nếu không thì…
– Tuy rằng bây giờ bắt hắn về luyện đơn không có mấy ích lợi cho công lực của chúng ta, nhưng dù gì hắn cũng là cây ngân hạnh ngàn năm, uống vào chắc hẳn có thể trường sinh bất lão. – Cặp mắt tam giác của gã râu dê loé lên những tia tham tàn hiểm độc.
Hai thanh trường kiếm vụt xuất hiện trên tay hai gãi như trò ma thuật, ánh hàn như tuyết, uy thế hừng hực.
Lương Vũ Đống đẩy Liêu lùi về phía sau, nhún người nhảy vụt lên, tay không giao đấu hỗn loạn với hai sư huynh đệ nhà kia. Kiếm quang quét qua, để lại những vết thương trên cánh tay và sau lưng Lương Vũ Đống, dịch thể xanh lét như ngọc bích chảy ra từ vết thương, hắt lên những quầng sáng mờ mờ trong bóng tối.
Liêu chớp đúng thời cơ, lao thẳng lên ôm chặt lấy chân gã trọc đầu, cắn xuống một nhát thật lực. Nó chưa bao giờ, chưa bao giờ có một cảm giác căm ghét đến vậy, căm ghét hai gã đàn ông đang cầm kiếm kia.
Gã trọc đau quá rú lên một tiếng, quay người đánh ngay một chưởng vào giữa ngực Liêu. Liêu giống như một con diều đứt dây, bay lộn nhào về phía sau, rồi rơi vào trong một vòng tay êm ái.
– Con ranh chết tiệt, đúng là đồ ngu! – Mạt Bạch ôm lấy nó, đặt lên mặt đất, dí tay vào mũi nó mắng nhiếc – Đứng yên ở đây, không được chạy lung tung! – Rồi cơ thể linh hoạt của cô lao vút vào trận chiến với một tốc độ mà mắt người thường không thể nhìn rõ.
Giao đấu mười mấy hiệp, trên mặt hai gã đạo sĩ đã có thêm vài vết thương máu nhỏ ròng ròng. Cơ thể Mạt Bạch cũng đã thương tích ngang dọc.
– Yêu nghiệt, ban ngày đã là bại tướng dưới tay ta, còn dám hung hăng giãy chết! – Gã râu dê nhe răng, đưa tay vuốt mặt, bàn tay đẫm máu tươi. Gã giận dữ lôi ra một đạo bùa bằng giấy vàng, rũ mạnh, chớp mắt trên các ngón tay đã bật lên một quầng lửa – Chết đi!
Lời còn chưa dứt, quầng lửa đã bay vụt ra, nhanh chóng bùng lên thành một quả cầu lửa, hung hãn lao thẳng về phía Mạt Bạch và Lương Vũ Đống.
– Chiêu này anh không đỡ nổi đâu, tránh ra! – Mạt Bạch một chưởng đẩy văng Lương Vũ Đống, phi thân lên phía trước, hai chưởng cùng xuất, hét lớn một tiếng, vô số kinh mạch đỏ rực trong nháy mắt đã chằng chịt giăng kín khắp cơ thể cô ta.
– Mạt Bạch! – Lương Vũ Đống ngã nhào xuống đất, hét lên thất thanh.
Một tiếng nổ vang dội, không trung đột nhiên trút xuống một trận “mưa” dày đặc, dập tắt quả cầu lửa hung hãn mang theo vọng tưởng thiêu huỷ tất thảy.
Hai gã đạo sĩ cơ thể phun khói trắng xèo xèo, đau đớn tới mức gào rú hàng tràng rùng rợn. Lão râu dê ôm chặt hai mắt, lăn lộn trên mặt đất.
Liêu vuốt khuôn mặt ướt đẫm, lòng bàn tay nó bê bết máu tươi.
– Đi! – Lương Vũ Đống xông thẳng tới, một tay ôm ngang lưng Mạt Bạch, một tay chụp lấy Liêu.
Đầu óc nó đột nhiên vụt qua một giây trống rỗng, bên tai tiếng gió ù ù.
Khi Liêu tỉnh lại, đã thấy mình ở trên đỉnh núi, dưới chân nó là thị trấn thấp thoáng, le lói ánh đèn.
– Đạo hạnh chưa đủ mà vẫn dùng thuật huyết sát, cô lỗ mãng quá! – Lương Vũ Đống đang ôm lấy cơ thể đẫm máu của Mạt Bạch, gắng gượng tỏ ra trấn tĩnh – Cố gắng cầm cự, tôi đi tìm thuốc!
– Đừng làm chuyện vô ích nữa! – Mạt Bạch giữ anh lại, đôi môi trắng bệch như sáp mấp máy một cách khó nhọc – Vốn ngỡ rằng… có thể nhờ bóng anh mà sống trường sinh trên đời… Ha ha… Tuy rằng không thể trường sinh, nhưng được sống thêm chừng ấy năm, cũng tốt!
Liêu hoảng hốt, chạy tới ôm lấy Mạt Bạch, hét toáng lên:
– Chị Mạt Bạch, chị làm sao thế?
Mạt Bạch chậm chạp quay đầu, nhìn sững vào Liêu, rồi cười:
– Ta ghét nhất là ngươi luôn đối xử với mọi người xung quanh quá tốt… Nên mới không để cho bản thân yêu quý ngươi… Ta sợ mình sẽ giống như tên ngốc kia… – Cô ta đưa mắt nhìn Lương Vũ Đống – Ta ghét nhất là loại người làm việc theo tình cảm!
– Cô cứ mặc sức mà ghét! –Lương Vũ Đống cười mà lắc đầu, ôm cô chặt hơn nữa.
– Hãy sống cho tốt… con bé ngốc nghếch… – Mạt Bạch thở hắt ra một hơi dài, nụ cười duy nhất dành cho Liêu trong kiếp này, đã vĩnh viễn lưu lại trên gương mặt kiều diễm của cô.
Liêu hai mắt đờ đẫn nhìn thân hình của Mạt Bạch dần thu nhỏ, cho tới khi biến thành một con mèo trắng bé xíu, cuối cùng hoá nên một chùm sáng tròn xoe, tan biến trong vòng tay Lương Vũ Đống.
– Sư phụ… Chị Mạt Bạch, chị ấy… – Liêu xoa miết thật mạnh lên mặt đất bùn như người ngây dại – Chị Mạt Bạch đi đâu rồi?
– Tới một chốn trường sinh khác! – Lương Vũ Đống nắm lấy tay cô bé, trên mặt không hề có một nét đau thương, chỉ có niềm thanh thản.
Liêu ngẩng đầu lên, ánh lệ dâng đầy trong mắt.
– Sư phụ cũng sẽ ra đi phải không? Nếu không chế được Trường Sinh Dẫn!
– Có hạt ngân hạnh sẽ không phải ra đi nữa! – Lương Vũ Đống quẹt ngón tay qua mũi cô bé, rồi nghiêng người chỉ về phía sau – Con nhìn xem, bên kia là cái gì?
Liêu quay đầu lại, là một thân cây ngân hạnh cao lớn, cành lá um tùm rậm rạp dưới ánh sao.
Lương Vũ Đống bước lại gần, bàn tay khẽ khàng đặt lên thân cây, miệng khẽ lầm rầm vài câu gì đó, một quầng sáng màu xanh lục nhàn nhạt toả ra từ bàn tay anh, sau khi vẽ thành một vệt sáng vô cùng đẹp mắt trong không trung, đã rơi xuống lòng bàn tay mở sẵn của anh.
Liêu nhìn vào quả ngân hạnh tròn trịa trắng ngần trong tay Lương Vũ Đống, đưa tay gạt nước mắt, vẻ mặt ngơ ngẩn:
– Hạt ngân hạnh này… không giống như con vẫn thấy.
– Đương nhiên là không giống như con vẫn thấy. Hạt ngân hạnh là vật thiêng của trời, phải mất một ngàn năm mới hình thành. Ta đã tính thời gian, đêm nay mới là thời điểm hạt ngân hạnh chín. Mạt Bạch đã quá nóng vội! – Anh thở dài, dựa vào thân cây ngồi xuống – Cô ấy vốn dĩ là một con mèo trắng mắc bệnh mà chết, ba trăm năm về trước, được chủ nhân chôn ở dưới thân xác thực của ta. Vì nhiễm được linh khí của ta, lại hấp thụ được tinh hoa nhật nguyệt, nên đã trở thành yêu quái. Ngày tháng lâu dài, thực thân của cô ấy và thực thân của ta đã liền thành một thể. Nếu ta không vượt qua được kiếp nạn lần này, thì cô ấy cũng sẽ giống như ta, tan thành mây khói!
– Vậy… vậy sư phụ hãy mau cho thêm hạt ngân hạnh vào thuốc, như vậy sẽ chế được Trường Sinh Dẫn! – Liêu vội vàng giục giã.
– Đêm nay đã có thể chế thành! – Lương Vũ Đống vẻ nhẹ nhọm như trút được gánh nặng, cười với Liêu – Nhưng sau khi uống thuốc, ta phải tới một nơi khá xa để một mình tĩnh dưỡng một thời gian. Trong thời gian đó, con phải tự chăm sóc lấy mình!
– Phải đi bao lâu?
– Mười năm!
– Vâng! Con sẽ đợi sư phụ trở về.
Liêu ngồi xuống, nép sát vào Lương Vũ Đống, níu chặt lấy cánh tay anh, sợ rằng chỉ cần nới lỏng tay, anh sẽ biến mất.
Gió núi phất qua, không gian vắng lặng. Trên đỉnh núi chỉ còn hai cái bóng dựa sát vào nhau, cùng với những tiếng thở kéo dài…
– Liêu, con thấy trường sinh có tốt không? Sinh mệnh không bao giờ kết thúc.
– Đương nhiên là tốt. Nếu như mỗi ngày đều được sống vui vẻ, thì trường sinh cũng sẽ khiến cho niềm vui trở thành bất tận.
– Thế nếu sống không vui vẻ thì sao?
– Sư phụ, thế nào mới là không vui vẻ?
– Ví dụ… khi chị Mạt Bạch của con tan biến, hoặc tưởng tượng một chút, khi ta cũng tan biến.
– Đừng! Con… con ghét sự không vui vẻ. Con không cần những ngày tháng không vui vẻ!
– “Con không cần những ngày tháng không vui vẻ”. Ha ha, Liêu, nói hay lắm. Vậy con hãy hứa với ta, sau này ngày nào con cũng phải sống thật vui vẻ.
– Vâng! Con biết rồi. Con sẽ ngoan ngoãn chờ sư phụ trở về.
Sáng sớm, Lương Vũ Đống đã mất tích.
Trên đỉnh núi, chỉ còn Liêu vẫn dựa mình vào gốc ngân hạnh ngủ say sưa…
Hai ngày sau, vào ban đêm, thị trấn gặp phải một trận mưa to sấm chớp khủng khiếp cả trăm năm nay chưa từng có. Ánh chớp sáng loà loà dường như rạch nát bầu trời thành trăm mảnh.
Sau một đêm kinh tâm động phách, mọi người lại chào đón ánh nắng của ngày mai.
– Đêm qua sấm sét thật khủng khiếp!
– Biết chưa, cây ngân hạnh già ở bên ngoài trường tiểu học Dục Tài bị đánh gãy đôi rồi!
– Thế cơ à?
– Cháu tôi sống ở thôn bên đó. Nhưng kỳ dị lắm, nghe nói là bị đánh gãy ngang thân. Dưới gốc cây còn bật tung thành một cái hố to, dưới hố có một bộ xương trắng không biết là của mèo hay chó!
– Thật đáng sợ… Dạo này làm sao thế không biết. Hết mưa đá lại đến mưa to sấm giật, ông trời nổi giận rồi ư?
Vào lúc xế chiều, trong khu dân cư nhỏ, đám người tản bộ túm tụm lại một chỗ, hào hứng kể lể về trận mưa lớn đêm qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.