Ăn Mày Tu Tiên

Chương 161: Mình phải hắc hóa




“Tiểu Hổ, 0 điểm.”
Tiểu Hổ ngồi hàng cuối cùng đứng ngồi không yên, mặt mày như đưa đám nằm nhoài lên bàn học.
Có lẽ hôm nay về nhà, dây nịt của cha sẽ đổi sang cái mới.
“Trần Tử Dương, 0 điểm.”
“Lý Nhất Nặc, 0 điểm.”

Tám bạn nhỏ liên tiếp đều đạt được điểm 0. Chứng kiến cảnh tượng này, Tiểu Hổ bỗng trở nên vui vẻ như xảy ra kỳ tích.
“Đinh Y Nhiên, 4 điểm.”
“Đỗ Tử Mặc, 6 điểm.”

“Trương Văn Văn, 19 điểm.”

“Vương Tiểu Kha, điểm tối đa.”
Wow! Cả lớp đều ngạc nhiên nhìn về phía Vương Tiểu Kha, lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Sau khi bài thi được phát ra, trong lớp không còn ai khóc lóc nữa. Có lẽ nguyên nhân là vì sự chú ý của các bạn nhỏ đều đã bị Vương Tiểu Kha thu hút.
Trong lòng giáo viên thầm khen ngợi Tiểu Kha.
Adv
Giáo viên Ngữ Văn cổ vũ các bạn học mang tính tượng trưng, sau đó vội vàng rời khỏi lớp học.
Chẳng mấy chốc, giáo viên Toán cũng ôm bài thi đi vào lớp học. Nếu nói môn nào đã đả kích bọn trẻ lớn nhất, chắc chắn sẽ thuộc về Toán học.
Chí ít Ngữ Văn còn có thể viết vài từ, Tiếng Anh nhìn không hiểu nên không làm được cũng chẳng có gì phải buồn. Nhưng trong đề Toán mỗi chữ viết con số đều biết rất rõ, trông cũng không khó gì mấy, nhưng vẫn làm không được…
Phải biết rằng, lớp một vẫn chưa ôn tập học thuộc lòng bảng cửu chương.
Bây giờ để bọn trẻ làm thẳng phép nhân, đúng là thắp đèn lồng trong nhà vệ sinh – để tìm phân.
Theo từng tiếng thở dài, giáo viên Toán bắt đầu công bố điểm: “Tiểu Hổ, 0 điểm.”
“Phó Tuyết, 0 điểm.”
“Đinh Y Nhiên, 0 điểm.”

Mười hai bạn học liên tiếp nhận điểm 0, các bạn học khác cũng chỉ được 5 điểm đổ xuống.
Adv
Tiểu Hổ: Mình phải hắc hóa! Á!

“Vương Tiểu Kha, điểm tối đa.”
Bản thân giáo viên Toán cũng chẳng dám tin rằng lại có bạn học thi được điểm tối đa. Xếp thứ nhất đạt điểm tối đa, xếp thứ hai được 5 điểm, khoảng cách này thật sự không thể nói là lớn bình thường.
Trên gương mặt trắng trẻo mập mạp của Tiểu Kha hiện lên nụ cười. Lần này các bạn nhỏ vốn định bùng nổ tiếng khóc lại bị thành tích của Tiểu Kha thu hút.
Đỗ Tử Mặc ngơ ngác nhìn về phía hai bài thi đạt điểm tối đa trên bàn sát bên. Cậu bé bỗng nghi ngờ liệu Tiểu Kha có phải là con người hay không? Có khả năng là người ngoài hành tinh đang hóa trang. Hạt giống nghi ngờ này đang mọc rễ nẩy mầm trong tâm trí của cậu bé.
Giáo viên Toán vừa đi ra ngoài, vừa hay đụng phải giáo viên Tiếng Anh đang đi tới. Anh ta hỏi thăm giáo viên Tiếng Anh điểm thi thế nào.
Giáo viên Tiếng Anh lắc đầu gượng cười, lúc nãy cô ấy cũng suýt suy sụp.
“Hết cách rồi, lần này đề thi quá khó. Nhưng có một bạn nhỏ đã đạt điểm tối đa, khiến tôi rất bất ngờ.”
Giáo viên Toán nhướng mày, mở miệng hỏi: “Có phải là Vương Tiểu Kha hay không?”
Giáo viên Tiếng Anh gật đầu đáp đúng vậy.
Giáo viên Toán ngạc nhiên nói: “Cậu bé này cũng đạt được điểm tối đa trong môn Toán, đúng là thiên tài.”
Hai người hàn huyên vài câu rồi giáo viên Tiếng Anh ôm bài thi bước vào lớp học.
Chẳng mấy chốc, hơn mười hai bạn học đã nhìn chằm chằm vào bài thi Tiếng Anh 0 điểm trong tay, rơi vào trầm tư.
“Hu hu T…T”

Trong lớp bỗng vang lên tiếng khóc suy sụp, càng tan nát cõi lòng hơn hồi sáng.
Tiểu Hổ nắm chặt ba bài thi điểm 0, hai tay đã không ngừng run rẩy. Cậu ta đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh cha mẹ cùng đánh đòn mình rồi.
Đau, thực sự rất đau.
Tiểu Hổ: Hoàn toàn điên cuồng.
Tiếng khóc như sóng biển ập đến, liên tục dâng cao.
Giáo viên Tiếng Anh trên bục giảng run rẩy đọc thành tích của bạn học cuối cùng: “Vương… Vương Tiểu Kha, 100 điểm.”
Nghe vậy, các bạn nhỏ đồng loạt nín khóc.
Cả ba môn đều đạt điểm tối đa, chuyện này cũng quá giỏi rồi đó. Thấy các bạn học không còn khóc nữa, cô giáo từ từ thở hắt ra.
Các bạn học ngẫm lại, Tiểu Kha có thể thi được điểm tối đa, trong khi mình ba môn cộng lại vẫn 0 điểm, trong lòng càng suy sụp hơn. Giáo viên Tiếng Anh còn chưa kịp phản ứng lại, tiếng khóc càng vang dội hơn đã ập về phía cô ấy.
Lần này dù cô ấy dỗ dành thế nào cũng chẳng thấm vào đâu…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.