Ăn Mày Tu Tiên

Chương 162: Thanh niên kia cũng nhanh chóng phản ứng lại




Buổi chiều tan học, toàn bộ học sinh mang balo cầm bài thi đi ra khỏi sân trường.
Cổng trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô, mấy chục cảnh sát đang đi qua đi lại tuần tra ở cổng.
Lần đầu tiên phụ huynh chứng kiến cảnh tượng này cũng hơi khiếp sợ. Trước đây tan học chỉ có mấy nhân viên bảo vệ của trường đứng ra duy trì trật tự. Tại sao hôm nay lại cử ra nhiều cảnh sát đến thế, có cần thiết không?
Một cảnh sát mập đang đứng ở cổng, liên tục tuần tra qua lại trong đám đông.
Vẻ mặt của anh ta uể oải, một tay chống tường, tay còn lại bóp eo, không nhịn được mắng: “Đám phóng viên này phiền ghê. Lát nữa còn phải dẫn đi hơn ba mươi người, bọn họ muốn chúng ta mệt chết à…”
Vừa mới mắng xong, một thanh niên đeo mắt kính, nghiêng máy ảnh, lén lút đến gần trường học. Hai người cách nhau mấy chục mét, nhìn thấy nhau từ đằng xa.
Lúc này, trong không khí đang lan tràn hơi thở lúng túng.
“Mẹ kiếp, lại thêm một kẻ nữa.” Cảnh sát mập giận dữ mắng, rồi kéo lê thân hình mệt mỏi đuổi theo thanh niên.
Thanh niên kia cũng nhanh chóng phản ứng lại, tay cầm máy ảnh nhưng vẫn chạy nhanh hơn cảnh sát kia.
Nhạc đệm này đã diễn ra mấy chục lần ở nơi này, đã có ba mươi mấy phóng viên bị đưa về cục cảnh sát rồi.
Theo tiếng bước chân lạch bạch vang lên, một lượng lớn học sinh chạy ra khỏi trường. Điều khiến người khác chú ý là trong tay mỗi bạn nhỏ đều cầm bài thi.
Có học sinh vô cùng hưng phấn, trông có vẻ đã đạt được thành tích cao.

Các bạn nhỏ học lớp một chậm rì rì đi phía sau dòng người ra khỏi sân trường, ai cũng mặt buồn rười rượi. Nếu chú ý đến hốc mắt của bọn trẻ sẽ nhìn thấy rất rõ bọn trẻ đã khóc nhiều lần. Toàn bộ hốc mắt của bọn trẻ đều sưng đỏ, sắc mặt hoảng sợ như đang sợ điều gì đó.
Cha mẹ của Đỗ Tử Mặc đã sớm đứng đợi con trai ở cổng trường rồi. Nhìn thấy con trai cầm bài thi bước ra, cả hai đều tươi cười hỏi thăm thành tích của cậu bé.
Đỗ Tử Mặc giấu bài thi ra sau, lắc đầu không dám nói gì.
Nhận ra con trai có điều bất thường, cả hai đều không khỏi nhíu mày. Cha Đỗ Tử Mặc giật lấy bài thi: “6 điểm, 0 điểm, 0 điểm?”
Dấu gạch đỏ chót trải rộng bài thi. Nụ cười trên mặt hai người dần biến mất, trong lòng bỗng bùng lửa giận.
“Giỏi lắm con trai, tổng điểm ba môn này cộng lại còn không lớn hơn tuổi của con. Giỏi… giỏi lắm, ha ha ha.”
Cảm nhận được cơn giận của cha mẹ, Đỗ Tử Mặc run rẩy đáp: “Lần này con thi đứng thứ tám trong lớp, thầy cô nói là vì đề thi quá khó, nên điểm mới thấp.”
Cả hai dứt khoát phớt lờ lời nói của con trai, bởi vì bọn họ đã bị lửa giận nuốt chửng tâm trí.
Sau đó ba người ngồi lên xe về nhà. Cha Đỗ đang ngồi trên xe đã bắt đầu suy nghĩ dây nịt của thương hiệu nào chịu được ma sát dùng bền, giá cả phải chăng…
Septwolves: Chọn tôi này, chọn tôi này.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Mắt Mù
3. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
4. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
=====================================
Cổng sân trường liên tục vang lên tiếng quát mắng, các bạn trẻ tủi thân cúi đầu, im lặng không nói gì.
Bên này, Tiểu Hổ đang nhanh chóng bỏ chạy. Theo sau cậu ta là một người đàn ông cao to lực lưỡng đã rút dây nịt, đang đuổi theo cậu ta.
Lúc cậu ta đưa bài thi điểm 0 cho cha thì xuất hiện cảnh tượng này.
Quá hung dữ, bạo lực.
Ở giao lộ đối diện, Vương Tâm Như ngồi trong xe đang sốt sắng đợi em trai.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Kha đã mang cặp sách bước ra khỏi trường. Cậu dò xét một hồi, quả thật xung quanh không có phóng viên làm phiền.
Sau khi ngồi lên xe chị năm, Tiểu Kha mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó kích động nói cho Vương Tâm Như biết: “Chị, thành tích của em đã đứng đầu lớp đấy.”

Cậu lấy ba bài thi trong cặp sách ra, bên trên viết 100 điểm rất lớn.
“Wow! Không hổ là em trai của chị, giỏi quá đi!”
Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Sau khi khen ngợi em trai một phen, Vương Tâm Như đã thuận thế nhận lấy bài thi để xem. Vừa mới lướt qua đề thi Văn, cô ấy đã hóa đá tại chỗ. Chỉ thấy chữ viết trên bài thi nắn nót đẹp đẽ, giống hệt nét chữ của bậc thầy thư pháp.
Em trai còn nhỏ như vậy, làm sao có thể viết chữ đẹp đến thế? Chắc chắn đây là điều không thể.
Vương Tâm Như khẽ ho khan, trả lại bài thi cho em trai: “Tiểu Kha à, em hãy nói thật cho chị biết, bài thi này có phải do em tự làm hay không?”
Nghe vậy, Tiểu Kha hơi sửng sốt.
Vương Tâm Như thấy thế thì càng khẳng định suy đoán của mình, lạnh nhạt nói: “Chữ viết trên bài thi nắn nót đến thế, nên chị biết không phải là do em viết. Nhưng tại sao em lại gian lận như vậy?”
“Hả?” Tiểu Kha phản ứng lại, hóa ra là vì nét chữ.
Nhưng cậu đã cố ý viết ẩu rồi, không ngờ vẫn khiến chị hoài nghi.
“Chị, chữ này là do em viết thật mà.”
Dứt lời, cậu tìm giấy bút trong cặp sách ra. Dưới ánh mắt không tin của chị gái, cậu đã từ tốn viết ra một câu thơ trên trang giấy: Vượn hót bên sông nghe rỉ rả, thuyền qua muôn núi vượt như bay.
Chỉ một câu thơ này đã khiến Vương Tâm Như ngạc nhiên đến nỗi che miệng lại. Bởi vì nét chữ này không chỉ nắn nót đẹp đẽ, mà còn mang hàm ý thê lương phóng khoáng, câu thơ cũng cực kỳ ăn khớp.

Cô ấy nhìn Tiểu Kha bằng ánh mắt phức tạp, đột nhiên cảm thấy em trai hơi không tầm thường.
Sau khi bình ổn lại tâm trạng, Vương Tâm Như đã căn dặn vệ sĩ quay về trang viên.
Chiếc xe khởi động, cô ấy nhìn lướt qua phong cảnh bên ngoài cửa xe, cảm giác đã lâu lắm rồi không được nhẹ nhõm đến thế.
Kể từ khi mình làm ngôi sao, ngày nào cô ấy cũng phải suy nghĩ đóng phim thế nào, biểu đạt cảm xúc và khắc họa tình tiết nhân vật…
Bây giờ có em trai và gia đình bầu bạn, cô ấy chỉ cảm thấy mỗi ngày đều vô cùng nhẹ nhõm. Vương Tâm Như mỉm cười, dịu dàng nhìn Tiểu Kha đang tựa vào người mình. Đứa bé mập mạp trắng trẻo, trông rất đẹp mắt.
Reng reng reng.
Chuông điện thoại vang lên, Vương Tâm Như nhấc tay bắt máy. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam: “Cô chủ, gần đây có rất nhiều đạo diễn phim và chương trình tạp kỹ muốn tìm cô để bàn chuyện hợp tác.”
“Từ chối đi, dạo này tôi không rảnh.”
“Gần đây em trai của cô chủ đang rất hot, có mấy vị đạo diễn tuyến một đã gửi lời mời đến chúng ta…”
Giọng nói không lớn, nhưng vẫn bị Tiểu Kha nghe thấy rất rõ.
Lúc nhắc đến chương trình tạp kỹ, cậu chợt nhớ đến tin nhắn mà fan đã gửi hồi trưa. Vị fan đó cũng nhắc đến việc muốn mình quay phim và tham gia chương trình tạp kỹ.
Tiểu Kha bĩu môi, hỏi chị gái: “Chị, chương trình tạp kỹ là gì thế ạ?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.