Ăn Mày Tu Tiên

Chương 160: Cậu không vui à




“Có thể chia sẻ một ít về cuộc sống thường ngày được không? Tò mò quá đi!”
Đọc xong những lời căn dặn này của fans, Tiểu Kha đã cười hì hì.
Cậu nhanh chóng gõ một hàng chữ vào điện thoại, rồi giơ điện thoại lên chụp vài tấm ảnh. Sau khi ấn nút xác nhận, một bài trạng thái đã được đăng lên.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Nhất thời, các fan của Tiểu Kha đều chú ý đến tin tức của trạng thái mới cập nhật.
Tiểu Kha: Cảm ơn mọi người đã quan tâm và chúc phúc. Cảm ơn các fan của em, hôm nay em đã ăn KFC đấy.
[Đính kèm ảnh] [Đính kèm ảnh]
Iphone của cậu không ngừng vang lên tiếng ‘ting ting ting’. May mà Tiểu Kha và Đỗ Tử Mặc đang ngồi ở trong góc phòng ăn, bằng không chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Cậu mở khu bình luận của bài đăng ra, vừa đọc được vài bình luận đã cảm thấy hơi đau đầu.
“Kha Kha, các ‘fan mẹ” của con đến đây, ủng hộ cục cưng.”
“Tiểu Kha, chị sẽ mãi mãi ủng hộ em, phải vui vẻ trưởng thành đó.”

“Các ‘fan mẹ” giá lâm, tất cả tránh ra.”
“Tại sao hôm nay lại ăn đồ ăn nhanh, không tốt cho cơ thể đâu, sau này phải bớt ăn lại nha.”

Tiểu Kha che mắt lại. Một đám fan tự xưng là ‘fan bố’ điên cuồng gửi icon “hôn hôn” trong khu bình luận của mình.
Vừa nghĩ đến mấy chú tầm tuổi cha mình đó muốn hôn mình, cậu chỉ cảm thấy hơi kích thích.
Biệt thự nhà họ Vương, Vương Nhạc Hạo cười híp mắt nằm trên ghế lắc lư, điện thoại đang hiển thị bài mà con trai vừa mới đăng.
Ông mở khu bình luận ra, tiện tay gửi một icon hôn hôn. Sau đó ông quay về trang chủ, mở ‘nhóm giao lưu fan bố của Tiểu Kha’ ra.
Điều ngạc nhiên là Vương Nhạc Hạo lại là trưởng nhóm fan.
Thật ra trước đây không lâu, ông vẫn chưa là trưởng nhóm. Lúc đó ông đã gửi một bao lì xì lớn cho nhóm, thế là vị trí trưởng nhóm đã được ông thừa kế một cách nhanh chóng.
Là cha ruột, ông cần phải làm trưởng nhóm. Đây là vấn đề mặt mũi.

Mà bên cạnh ông, Trần Tuệ đang cười hô hố, đọc tin nhắn trong ‘nhóm giao lưu fan mẹ của Tiểu Kha’. Bà cũng giống như Vương Nhạc Hạo, đều là trưởng nhóm.
Tiểu Hắc bước nhỏ đến gần hai người, từ tốn nằm dưới sàn ngủ một giấc.

Tiểu Kha ăn KFC xong thì nhìn về phía Đỗ Tử Mặc đang rầu rĩ không vui.
“Cậu không vui à?”
Đỗ Tử Mặc bỏ chiếc thìa trong tay xuống, nhìn cậu bằng vẻ mặt buồn rười rượi.
“Đề thi hôm nay quá khó, chắc chắn cha em sẽ đánh em. Có lẽ sau này sẽ không cho em xem ‘Heo Boonie’ nữa.”
Nghe thấy cậu bé khóc lóc kể lể, Tiểu Kha tỏ vẻ rất khó hiểu. Đề thi hôm nay khó lắm à?
Ra khỏi phòng ăn, hai người đã về lớp ngay.
Thấy hốc mắt của các bạn học khác đều đỏ hoe, Tiểu Kha mới bất giác cảm nhận được độ khó của bài thi. Bầu không khí ngột ngạt này đã lan ra khắp cả lớp.
Theo tiếng chuông vang lên, giáo viên Ngữ Văn ôm bài thi đã chấm xong bước vào lớp. Trên mặt anh ta nở nụ cười ấm áp, hơi căng thẳng thông báo với cả lớp: “Các bạn học, bởi vì lần này đề thi vô cùng khó, cho nên thi ít điểm là chuyện rất bình thường…”
“Bây giờ thầy sẽ phát bài thi cho các em, đừng buồn nhé, là đề quá khó thôi.”
Giáo viên Ngữ Văn: Các tổ tông nhỏ đừng khóc nữa mà…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.