Zombie Chỉ Cắn 1M8

Chương 3:




Dường như họ đang lấy máu, trên ghế tựa có mấy bóng người cao lớn, nhưng vì lưng họ hướng về phía tôi nên tôi không nhìn rõ mặt.
Tôi cũng không quan tâm, chỉ ngồi dưới đất, xé túi bánh mì thứ năm của mình.
Văn Thừa cũng ngồi sang một bên với tôi, như thể chờ người lấy máu.
Một lúc sau, các y tá lấy máu đã thu thập các dụng cụ và đưa cho họ một ít bông gạc.
Sau đó, các bóng người cũng lần lượt ngồi dậy.
Cuối cùng tôi cũng thấy rõ bọn họ.
Đặc điểm chung của họ là sắc mặt xanh xao, mạch máu bầm tím phân bố rõ ràng dưới da hơn người thường.
Lại thêm đôi mắt đỏ ngầu, cả người đều cao lớn chân dài, phải cao hơn 1,8m.
Ngoại trừ……
Giọng tôi đầy kinh ngạc, tôi chỉ vào cậu bé non nớt nhất bên trong: “1m7?”
Anh ta thấy tôi liền tức giận: “Ông đây nói mấy lần rồi hả, ông cmn 1,8m nha!”
“Sao các người lại…”
Những người đàn ông còn lại cũng lên tiếng.
“Lão đại, chính là cô ta.”
“Hôm qua lúc em không phòng bị, cô ta đã cắn vào cổ em.”
“Hôm đó cô ta nằm trên mặt đất rồi còn giả vờ như đã chết. Lúc em đi ngang qua, cô ta đã cắn vào bắp chân của em.”
“Đúng đó, ngày hôm đó cô ta đã leo đến bên cạnh em bằng một chiếc thang dựng bằng Zombie rồi cắn vào cánh tay em.”
Nghe thấy từng người cáo buộc tôi, lại còn kể từng chi tiết bị cắn như nào.
Trong phút chốc, hai mắt tối sầm lại, bánh mì trong miệng không còn thơm nữa.
Cái tên m7 còn hùa theo: “Đúng, đúng, đúng, hôm đó cắn em xong cô ta còn xúc phạm em nữa đó.”
… sao tôi lại đen đủi như này cơ chứ.
Còn từng khen mấy người ra dáng đàn ông nữa chớ.
Hóa ra đều là quân nhân.
“Vậy ý anh là người mà em cắn sẽ biến thành Zombie, nhưng họ sẽ có cảm giác?”
Tôi ngồi trong phòng khách của Văn Thừa, nhìn một vài “điểm tương đồng” xung quanh tôi.
Văn Thừa lên tiếng trước: “Ừm, ý cũng dạng vậy đó.”
“Trước tiên để anh giới thiệu với em một chút, người 1m7 mà em nói tên Mễ Nặc.”
“Người bị em cắn vào bắp chân tên Trần Ngân.”
“Người bị cắn cổ là Lục Vô Hoạt.”
“Người bị thương ở cánh tay là Cố Niên.”
“Còn người này …” Anh ta chỉ vào một người đàn ông trầm tĩnh “Kỳ Lạc.”
Tôi nhớ mình đã nằm đè lên người anh ta và cắn anh ta nhiều lần.
Tất cả đều gật đầu với tôi, ngoại trừ Mễ Nặc, người vẫn còn đang bất bình.
Gặp từng nạn nhân thế này thực sự quá xấu hổ rồi.
Tôi thở dài “Vậy các anh muốn em làm gì cho các anh?”
Văn Thừa khẽ nhướng mày: “Em biết tụi anh muốn em giúp?”
“Em không ngốc. Em bị lũ Zombie đó không vừa mắt cũng một phần là do các anh thúc đẩy đúng không.”
Những ngón tay trắng trẻo và mềm mại của tôi lười biếng chỉ vào Mễ Nặc: “Người ném em từ tầng ba xuống là anh có đúng không?”
Đôi mắt kiên định ban đầu của anh trở nên dao động.
Tôi biết mà, làm sao mà lũ Zombie ngu ngốc đó lại biết báo thù cơ chứ.
Tôi bĩu môi: “Ăn miếng trả miếng, anh đừng có mà thù dai nữa.”
Văn Thừa lên tiếng: “Tụi anh cần em. Em là một trong những Zombie hiếm hoi mà tụi anh tìm thấy có lý trí, mặc dù người bị em cắn sẽ trải qua một giờ điên cuồng, nhưng sau đó cũng sẽ có được lý trí.”
“Tụi anh hy vọng có thể tìm thấy kháng thể từ em để tiêu diệt loại virus zombie này.”
Được thui, nhiệm vụ giải cứu thế giới đã thuộc về tôi rồi.
“Vậy em cũng có điều kiện.”
Văn Thừa gật đầu: “Em cứ nói.”
“Vậy … cho em 5 ổ bánh mì trước đi.” Tôi đói quá.
Mọi người đều giật mình.
Tiếng cười của Mễ Nặc vang lên đầu tiên trong căn phòng im lặng.
Những người khác cũng mỉm cười rồi lắc đầu.
Tôi vươn eo, Zombie cũng tốt, ngoại trừ đồ ăn cũng không có gì yêu cầu gì khác.
Suy cho cùng, ước nguyện của tôi trong cuộc đời này là muốn làm cá muối.
Thông qua cửa sổ, tôi nhìn về phía bức tường chắn cao.
Tôi có linh cảm, thảm họa này có lẽ có thể vượt qua được.
Văn Thừa đưa tôi vào viện.
Bây giờ anh ta là người giám hộ của tôi, đảm bảo tôi không làm hại bất kỳ con người nào.
Tôi nằm lên ghế tựa còn anh ta thì căầm còng tay với băng keo.
Mặt anh ta tỏ vẻ không nỡ.
Theo bản năng, tôi tính bảo anh ta cứ ra tay đi, nhưng rồi tôi cũng muốn nhìn thấy khuôn mặt rối như tơ vò của anh ta.
“Để đảm bảo an toàn cho nhân viên, anh đành xin lỗi em.”
“ukm.”
Văn Thừa ghim tôi xuống ghế, lấy băng dính định dán môi tôi.
Tôi nhỏ giọng gọi anh ấy một tiếng.
Văn Thừa sát người lại, cẩn thận nghe tiếng tôi.
Thấy đôi môi anh ta đến gần, tôi liền mau lẹ chuẩn xác chụt một cái.
Những người xung quanh giật mình, chắc vì sợ tôi không chịu thay đổi mà chỉ muốn lợi dụng anh ta.
Virus có thể khuếch đại ham muốn của con người, ngoài việc muốn ăn, tôi thực sự khá mê troai.
Khuôn mặt của Văn Thừa Quân khiến tôi quá mê muội.
Anh ta giận dữ liếc nhìn tôi, trên mặt không có biểu hiện gì thêm.
Chỉ vỗ nhẹ lên môi hai lần chỗ tôi chạm qua.
Sau đó dứt khoác quay người rời đi.
Lúc tôi đang lấy máu.
Bên ngoài lại có náo động.
Một giọng nói phát ra từ bộ đàm của Văn Thừa.
“Đại tá, bọn Zombie bên ngoài lại đang tấn công thành phố. Đội đi tìm vật tư trước đó vẫn chưa trở lại. Một số người tị nạn đã trốn thoát khỏi tòa nhà nơi họ đang ở.”
Văn Thừa nhíu mày.
Tôi định gác chân ra ngoài, nhưng bây giờ tôi không thể cử động hay phát ra tiếng, vì vậy tôi chỉ có thể ngọ ngoạy để thu hút sự chú ý của anh ta.
Thấy tôi ngọ ngoạy, anh ta nhanh chóng cởi trói cho tôi.
Còn không quên giải thích tình hình với tôi: “Có người nhờ anh tới giúp đỡ, giờ anh phải đến đó ngay, em ở lại căn hộ đợi anh.”
Nói xong liền đi nhanh về phía trước, tôi nhanh chóng nắm lấy cánh tay anh ta: “mang em theo với, em là Zombie, có lẽ có thể giúp anh đỡ sát thương.”
Anh ta cũng dứt khoát, ôm eo tôi chạy ra bãi đậu xe, sau khi tìm thấy chính xác chiếc xe SUV của mình, anh ta nhét tôi vào.
Phía sau cũng có một chiếc ô tô, tôi nhìn vào gương chiếu hậu.
Là Mễ Nặc và những người khác, mặt ai nấy cũng như mang thù, hết sức nghiêm nghị.
Nhưng bọn họ không lái xe, có lẽ là vì tứ chi đã cứng đờ sau khi biến thành Zombie nên phải đi cùng tài xế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.