Zombie Chỉ Cắn 1M8

Chương 2:




Anh ta siết chặt mặt tôi trong lòng bàn tay, buộc tôi phải cười toe toét, để lộ hàm răng trắng.
Những ngón tay lướt trên răng tôi, tựa như đang muốn kiểm tra răng miệng tôi.
Tôi cưỡng lại ý định muốn cắn anh ta, dù sao thì nắm đấm to lớn của anh ta thực sự có thể thổi bay đầu tôi.
Đợi tay Văn Thừa rời khỏi, tôi liếm đầu răng bị anh ta chạm vào.
Ừm, có chút mùi vị, cảm giác đói được giảm nhẹ hơn.
“Sao chỉ có em lang thang trên đường phố?”
Tôi làm dáng đứng thẳng, nhíu mày, oai phong lẫm liệt nói: “Em không thể chịu được việc họ giết người như vậy, con người thanh tao thoát tục như em không hợp với bọn họ, vậy nên em đã rời khỏi Tổ chức zombie.”
Văn Thừa “Oh~” một tiếng thâm thúy, âm cuối còn kéo rõ dài.
Ngón tay anh ta nâng cằm tôi lên, giọng điệu đầy khẳng định: “Em đã bị đuổi ra ngoài rồi.”
Tôi ho vài cái cho bớt xấu hổ.
Xa xa có tiếng huyên náo, tôi cười nhẹ, binh đoàn Zombie đang tới.
Quả nhiên, lông mày Văn Thừa càng trùng xuống.
Tôi nhàn nhã thuyết phục anh ta: “Nhanh đi đi, ít nhất cũng phải một trăm Zombie đó, tụi nó ăn thịt anh không chừa miếng nào đâu ê.”
Thính giác của tôi tốt hơn anh ta, lũ Zombie đó đã ở khoảng cách 500 mét nhưng chúng đi rất chậm chạp, dù sao thì trong bán kính hàng chục dặm cũng không có người sống.
Hơn nữa, chỗ này còn xa căn cứ.
Bị tôi khiêu khích thế mà anh ta lại cười, còn giúp tôi mặc quần áo vào, vô cùng cục súc làm tôi đau muốn chết.
Một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có, vòng ra sau lưng tôi.
Đóng khóa kéo ở lưng váy.
Thấy xương bướm thanh thoát với tấm lưng trần trắng nõn của tôi mà cũng không thèm liếc lấy một cái.
Chậc chậc, quả nhiên, con người tới ngày tận thế cũng không còn ham muốn trần tục như vậy nữa.
Tay chân anh ta linh hoạt, vòng tay qua eo tôi rồi cõng trên lưng.
Tôi tuyệt vọng vùng vẫy: “Anh đưa em đi đâu?”
Anh ta vỗ mạnh vào mông tôi: “An phận chút, ông đây dẫn em đi căn cứ kiếm gì ăn.”
?
Anh muốn tôi biến tất cả mọi người thành Zombie hết à? Còn có chuyện tốt như zị nữa.
Tôi được Văn Thừa đưa đến một căn hộ.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh tượng trong căn cứ của con người.
Thường thì khi đến vây hãm thành phố với binh đoàn Zombie, chúng tôi thường bị các bức tường cao chặn lại.
Đôi lúc còn phải né tránh những Zombie bị rơi từ trên tường xuống.
Có lẽ cũng chính vì vậy mà căn cứ này chưa bao giờ bị đánh chiếm.
Lúc từ bên ngoài đi vào, bên ngoài đã có một số Zombie bị thiêu cháy, chiếc xe địa hình của Văn Thừa chạy qua gây ra một số va chạm.
Tôi thực sự bội phục anh ta.
Dù gì Zombies trước đây cũng là con người với nhau, vậy mà đối mặt với nhiều xác chết trước mặt như vậy anh ta luôn vô cảm.
Xem ra trái tim anh đã hóa đá rồi.
Bên trong căn cứ rất tốt.
Địa vị của Văn Thừa ở đây hẳn rất cao.
Bằng không, làm sao anh ta có thể được sống trong một phòng riêng.
Anh ta ném tôi vào phòng tắm.
Tôi từ trong bồn tắm đứng dậy: “Không phải anh nói sẽ dẫn em đi tìm đồ ăn sao?”
“Em tắm trước đã.”
Còn có nghi thức như vậy nữa?
Tôi cười bí hiểm, khẽ nói: “Đừng nói là anh đã bị bóp méo lòng dạ cứu người rồi nha, anh tính để em biến mọi người thành zombie hết chớ gì?”
Khóe miệng anh ta giật giật, như thể vừa nghe thấy điều gì đó vô lý.
“Em nghĩ nhiều rồi.”
Tôi nhíu mày, vậy anh ta kiếm đồ ăn gì cho tôi?
Nhưng hiển nhiên dã mất não thì không nết nghĩ quá nhiều.
Đột nhiên đầu tôi đau dữ dỗi.
Tôi nằm lại vào bồn tắm với một tư thế vặn vẹo, đưa cái lưng lên, chúc cái đầu xuống.
“Anh kéo khóa váy giúp em đi, bằng không em không tắm được.”
Mắt anh ta hiện lên vẻ chán ghét.
Có thể là do dáng vẻ hiện tại của tôi không được ưa nhìn.
Nhưng dù sao thì anh ta cũng đến, quỳ một chân xuống, xẹt một cái cởi váy giúp tôi.
Sau đó anh ta đi ra ngoài mà không nói một lời.
Cũng vì bộ dạng trầm mặc kiệm lời cấm dục này quá hấp dẫn nên tôi vô tình bị vẹo cổ.
Tôi đau đớn hét lên một tiếng, Văn Thừa lại lập tức đẩy cửa đi vào.
Tôi ngồi dậy bằng lực chân, dùng hai tay ôm lấy đầu, sau đó dùng lwucj bẻ lại cái cổ.
Nhìn vẻ mặt dại ra của anh ta, tôi chỉ biết cười.
“Chuyện nhỏ thôi, bị trật cổ á mà.”
Điều duy nhất đáp lại tôi là tiếng đóng cửa im lặng.
Có thể là do trước đó tôi ngâm mình dưới sông quá nhiều, nên lần được tắm nước nóng này tôi phải mất cả tiếng đồng hồ mới rửa sạch được.
Sau cùng phải do Văn Thừa gõ cửa tôi mới chịu ra ngoài.
Văn Thừa vẫn mặc bộ đồ như cũ, nhưng bụi bặm trên mặt đã được rửa sạch, nhìn càng thêm trắng trẻo.
Tôi bước đến, ngồi trên ghế sofa.
“Cái này cho em.” Anh ta đưa cho tôi một ổ bánh mì.
Tôi mím môi tự hỏi liệu mình có nên sống theo ý tốt của anh ta không.
“Mặc dù em trông rất giống các anh, nhưng em là một Zombie, chỉ có cắn người mới có thể khiến em bớt đói được.”
Thứ tôi cần là mùi vị của máu người và một chút khoái cảm khi cắn vào da thịt.
“Trước hết cứ ăn cái này đã.” Xem ra không có khả năng cự tuyệt rồi.
Mặc dù ăn thứ này có vị giống như nhai sáp nhưng nó cũng giúp Zombie không chết đói.
Bây giờ tôi đang ăn nhờ ở đậu người ta, vậy nên tốt hơn là bớt ra dẻ.
Nhưng lúc tôi cắn xuống, cảm giác cơn đói bị tan biến này là sao?
Tôi cảm thấy ngon miệng đến mức thốt lên: “Cái này, cái này cái này…”
“Còn muốn ăn nữa sao? Nếu muốn thì cùng anh đến một nơi.”
Tôi gật đầu lia lịa.
Một thời gian dài rồi tôi mới có được cảm giác no nê thế này.
Trước khi ra ngoài, Văn Thừa lấy ra một miếng tựa như cái niềng răng.
Sau đó, anh ta đưa tôi đến một tòa nhà.
Cuộc chiến giằng co giữa con người và Zombie còn kéo dài, vì vậy công nghệ mà họ có hiện tại không đủ để làm tôi ngạc nhiên.
Nơi này trông giống như một viện nghiên cứu, xung quanh toàn màu trắng, nhiều nhà nghiên cứu mặc quần áo bảo hộ màu trắng vội vã đi qua.
Anh ta đưa tôi đến một căn phòng rộng rãi.
Bên trong có một số dụng cụ với nhà nghiên cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.