Y Tiên Thiểu

Chương 752: Cái Gì Là Thần




- Thậm chí, nếu như quá mức khoe khoang, còn có thể bị công chúng coi là vở hài kịch, tà giáo đồ. Còn ‘ thần ’ chân chính chỉ ngẫu nhiên ban một chút thần tích, hơn nữa vào thời điểm cần nhất mới xuất hiện. Ví dụ như chúa Giê-xu của phương tây, hắn lúc nào hữu cầu tất ứng sao?
- Vậy ý của cô, chỉ có làm cho Tùy Qua biến mất trong mắt của công chúng, hắn có thể thành ‘ thần ’?
Duyên Vân hỏi.
- Không phải biến mất, mà là khống chế thời cơ xuất hiện trước mặt công chúng của anh ta, nếu không cũng không thể hiện được công lực y thuật cao siêu của hắn, công chúng cũng biến thành cuồng nhiệt.
Trầm Quân Lăng nói ra:
- Anh xem những siêu cao ca nhạc thế giới đi, bọn họ cũng chỉ ngẫu nhiên ca hát và tiếp xúc gần gũi mà thôi, ngày bình thường đều cao cao tại thượng, tuyệt không dễ dàng tiếp kiến với fan hâm mộ, chính là đạo lý kia. Đương nhiên không phải nói muốn cho Tùy Qua học phong phạm của minh tinh, mà là có đôi khi, bảo trì ít xuất hiện càng có thể kiến tạo thế lớn hơn.
- Úc, thì ra là thế.
Duyên Vân hòa thượng thở dài, nói:
- Thật sự là nhân tình thạo đời đều văn vẻ ah. Không nghĩ tới một chuyện nhỏ như thế, cũng có nhiều học vấn như vậy. Khó trách hôm nay trên internet chủ đề nói về Tùy Qua cùng Trương Minh rất nóng, xem ra Trầm cô nương đã giúp đỡ bên trong rồi.
- Vâng.
Trầm Quân Lăng cũng chưa bao giờ nói láo:
- Tuy nhiên mạng lưới internet là dàn giáo tự do, nhưng mà dân mạng chi nhìn thấy một chút nóng bỏng mà thôi, kỳ thật rất có thể là có người tận lực lăng xê. Về chuyện lăng xê Tùy Qua, bắt đầu từ ‘ Mỹ Lệ Họa Thủy ’ rồi, sau đó là ‘ chuyên đề luận dược ’, hiện tại cũng tiếp tục kéo dài xuống. Kỳ thật tôi cũng không trợ giúp bao nhiêu cả, chỉ cần là trừng ác dương thiện mà không phải trợ Trụ vi ngược là được, anh cho rằng thế nòa?
- Đúng vậy, chỉ cần là trừng ác dương thiện mà không phải trợ Trụ vi ngược.
Duyên Vân thán phục nói:
- Trầm cô nương kiến giải thật tốt. Xem ra phương diện tạo thế tôi không cần lo lắng rồi.
- Vâng, anh không cần lo lắng đâu.
Tùy Qua nói:
- Chuyện nước thuốc tôi đã nói với anh rồi, hiện tại tôi cần có thể sản xuất thật nhiều, giống như đế ngọc cao số 2, 3 vậy.
- Tôi hiểu ý của anh.
Duyên Vân nói:
- Tôi cũng biết linh dược trân quý, tự nhiên là cần phải dùng ít linh dược nhất đi cứu nhiều người nhất, mang tiêu hao linh dược giảm xuống nhỏ nhất.
- Ân, cứ giảm thành phần xuống đi.
Tùy Qua cũng không có ý kiêng kỵ, nói:
- Chúng ta cũng cần kiếm tiền. Nếu không có rất nhiều chuyện không làm được.
- Chuyện nước thuốc tôi sẽ nghiên cứu thêm.
Duyên Vân nói:
- Nhưng mà chẳng lẽ lúc này nước thuốc cũng mệnh danh là đế ngọc cao số 4 sao? Cũng không thể khiến người ta nói chúng ta huênh hoan khoác lác chứ?
- Cái gì huênh hoang khoác lác, chúng ta không làm chuyện này, vấn đề tên tuổi sau hãy nói, mấu chốt là phải cải tiến phương thuốc.
Tùy Qua nói.
- Tốt, vậy anh không nên quấy rầy Duyên Vân.
Trầm Quân Lăng nói:
- Thời gian cũng không còn sớm, có lẽ anh nên tiễn tôi về.
- Tiễn cô về?
Tùy Qua kinh ngạc nói:
- Cô không có tự mình lái xe tới sao?
- Có."
Trầm Quân Lăng cười nói:
- Trước kia anh thích tôi làm lái xe đưa anh đi, hiện tại đến phiên anh làm lái xe cho tôi.
- Quả nhiên là báo ứng khó chịu mà.
Tùy Qua nói ra.
- Tôi ngự kiếm phi hành đưa cô đi là được.
- Không kém bao nhiêu đâu.
Trầm Quân Lăng nói, tiến lên ôm eo Tùy Qua, nói:
- Dù sao anh tiễn tôi trở về. Về sau anh chính là ‘ ngự ’ dụng xa phu của tôi. (ngự dụng xa phu: lái xe chuyên dụng, chữ ' ngự ' này nhiều ý nghĩa lắm nha =)) )
"..."
...
Sáng sớm.
Một đêm mưa xuân rốt cục cũng xua tan hàn ý của đêm qua.
Hôm nay là cuối tuần, Tùy Qua không có đi đến trường, An Vũ Đồng cũng không có, cho nên nàng lúc này đang nằm trong ngực của Tùy Qua.
Ân, đây là con mèo lười trần trụi, tóc tán loạn, thân hình hoàn mỹ tỏa ra khí tức thanh xuân.
Một đêm chiến đấu kịch liệt, An Vũ Đồng lúc này ngủ rất say.
Tùy Qua đồng học tuy vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cũng biết tình huống trước mắt chưa thể được, chỉ có thể lặng lẽ rửa mặt và đi làm việc.
Trong Hồng Mông thạch cũng có không ít việc cần hắn làm, nhất định phải giữ vững tinh thần, cố lấy nhiệt tình mới được ah.
Tùy Qua mặc quần áo tử tế, đi tới ban công và có hương thơm ập tới.
Tập trung nhìn vào, đây là đóa hoa đinh hương mà An Vũ Đồng mua, từng đóa hoa màu tím nở rộ rất tươi đẹp.
Tùy Qua cúi người ngửi hương hoa một chút, sau đó chính vưa định rời đi thì Trầm Quân Lăng cũng xuất hiện trên ban công của nàng, hơn nữa còn nhìn Tùy Qua vẫy tay.
Tùy Qua đồng học hơi xấu hổ, nhưng vẫn triển khai thân pháp, phi tốc nhảy tới trước mặt Trầm Quân Lăng.
Trầm Quân Lăng nhìn qua Tùy Qua, nghiền ngẫm cười nói:
- Đêm qua anh tiễn tôi về, không phải nói quay về trường học sao?
- Là quay về trường học trước, nhưng mà về sau lại đi mà quay lại.
Tùy Qua lúng túng nói:
- Tuy tôi tu vị tới Trúc Cơ Kỳ, nhưng đồng thời cũng là nam nhân nếm trái cấm nha, huống chi hiện tại là mùa xuân, cô hiểu chứ?
- Tôi hiểu, anh chính là tiểu sắc lang động dục.
Trầm Quân Lăng hừ một tiếng, xem như tỏ bất mãn trong lòng.
- Tiểu Quân Quân, cô xuất hiện trên ban công sớm như thế, xem ra là cố ý muốn giễu cợt tôi sao?
- Giễu cợt? Tôi đi tới bắt kẻ thông dâm, thay Đường Vũ Khê bắt kẻ thông dâm.
Trầm Quân Lăng liếc Tùy Qua, nói:
- Đêm qua tôi lên internet tạo thế giúp anh, kết quả anh tốt rồi, rõ ràng đi mà quay lại, sau đó ở đối diện hưởng lạc, đúng là khiến người ta thất vọng đau khổ mà.
- Ách... Đừng nói chua như vậy chứ?
Tùy Qua nói:
- Cho dù tôi sai cũng không được.
- Sai, vậy nhanh chóng bù lại đi.
Trầm Quân Lăng nói:
- Anh có ý định bù thế nào? Thủ đoạn quá bình thường không thể được nha, tỷ tỷ cũng không phải một đóa hoa là có thể bãi bình như nữ nhân a.
- Không có sao, cũng không phải chỉ tặng hoa đâu.
Tùy Qua cười cười, nói:
- Chuẩn bị cho tốt chưa, chuẩn bị tốt thì nhắm mắt lại đi.
- Chán ghét!
Trầm Quân Lăng vừa vừa nhắm mắt lại, cũng cảm giác bờ môi bị hôn. Mặc dù chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng mà chuyện này vẫn làm nàng xấu hổ, đang muốn mở to mắt quát lớn Tùy Qua, nàng phát hiện cảnh vật chung quanh biến đổi, trước mắt là linh điên, vô số linh điền đang có mưa tẩy rửa, trong linh điền có không ít chồi non của linh thảo, hơi xa xa một chút còn có linh mộc to lớn.
Lá xanh tươi mát, hương thơm của linh thảo ngập trời, Trầm Quân Lăng lúc này đưa thân vào ruộng linh thảo, ân, đây chẳng lẽ là đồng ruộng Tiên Giới! Đây chính là nơi tinh khiết nhất đời mà Trầm Quân Lăng từng đi qua.
- Cảm giác như thế nào?
Tùy Qua nói vang lên bên tai Trầm Quân Lăng.
- Cảm giác -- sao có thể biến thành bộ dáng này?
Trầm Quân Lăng vừa nghiêng đầu, phát hiện Tùy Qua chỉ có một bóng người, bây giờ nàng đã giật mình. Nhưng mà may mắn nàng cũng là người tu hành, chút định lực này vẫn có, nếu là nữ sinh nhát gan đã sớm bị dọa ngất đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.