Y Tiên Thiểu

Chương 566: Vương Hào




Vương Hào khinh thường nói:
- Hiện tại là thời đại nào rồi, còn nói công phu chó má gì đó. Xem ngươi sợ đến thế nào, Tiên Thiên kỳ dù lợi hại, chỉ cần một viên đạn, không phải có thể giải quyết sao?
- Vương Hào, chuyện này cậu không biết. Tôi nghe cha nói, cao thủ Tiên Thiên kỳ, có Tiên Thiên chân khí hộ thể, đao thương bất phạm, đạn cũng bắn không thủng. Tu vi công phu đến loại tầng thứ này, quả thực là một loại truyền thuyết, người lợi hại như thế, tuyệt đối không phải là thứ người bình thường có thể tưởng tượng.
Phương Thiểu Văn nói.
Nhưng Vương Hào lại xem thường, nói:
- Được rồi, coi như hắn có thể ngăn trở đạn, nhưng có thể ngăn được đạn hỏa tiễn không? Chẳng qua là vũ phu mà thôi, nếu quả thật muốn đối phó hắn, chẳng lẽ lại không trấn áp được?
Phương Thiểu Văn mặc dù cũng là người tập võ, nhưng là cao thủ Tiên Thiên kỳ rút cuộc lợi hại như thế nào, hắn lại không biết rõ, dù sao đây đều là lão tử hắn nói cho hắn biết. Cho nên nghe Vương Hào nói như thế, cũng cảm thấy có lý, Tiên Thiên cao thủ cho dù lợi hại, cũng chỉ là thân thể huyết nhục mà thôi, giống như Vương Hào nói, chẳng lẽ thật sự có thể ngăn trở đạn hỏa tiễn?
- Vương thiếu nói đúng.
Phương Thiểu Văn nói:
- Nếu tiểu tử kia dám mạo hiểm phạm ta, đó chính là đáng chết! Còn cả Cuồng Hùng bang của thành phố Đông Giang, cũng nên chịu chút giáo huấn rồi!
- Cuồng Hùng bang chỉ là tiểu hắc bang mà thôi, cũng dám động đến bản thiếu gia, phải tiêu diệt hết mới được.
Vương Hào nói:
- Không thể để đám người đó, làm hỏng kế hoạch của bản thiếu gia.
- Đó là dĩ nhiên.
Phương Thiểu Văn nói:
- Vương thiếu du học trở về, đương nhiên phải lợi dụng bối cảnh gia tộc đại triển quyền cước. Nhưng, vì sao phải lựa chọn ở thành phố Đông Giang, còn là bất động sản. Hiện tại, bất động sản không phải đã qua giai đoạn sôi trào rồi sao?
- Vấn đề này cậu không hiểu.
Vương Hào nói tiếp:
- Cái này gọi là ý không ở trong lời. Khu vực Phát Phong trấn của thành phố Đông Giang, mặc dù rất vắng vẻ, giao thông cũng không phải tiện lợi, làm bất động sản đúng là không có nhiều lợi nhuận. Nhưng, cậu đại khái còn không biết, ở nơi đó, quốc gia đang có kế hoạch làm hạng mục lớn, sau này mảnh đất kia sẽ trị giá rất nhiều tiền. Nói thật ra, cho dù không làm bất động sản, chỉ cần mua đất ở đó, không cần làm gì, đến lúc đó cũng sẽ vù vù tăng giá.
- Vương thiếu, nếu kiếm tiền như vậy, đầu tư tài chính cũng không ít sao, dứt khoát để cho tôi một phần đi?
Phương Thiểu Văn nói.
- Đầu tư tài chính đúng là không ít. Nhưng, đối với tôi, tài chính có là gì.
Vương Hào cuồng vọng nói:
- Loại người như tôi, tài chính muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, dù sao cũng đi vay từ trong ngân hàng. Huống chi, đám người bên ngân hàng có thể không nể mặt lão gia tử của tôi sao?
- Nói đúng, mặt mũi của Vương thiếu, ai dám không để ý chứ.
Phương Thiểu Văn vuốt mông ngựa nói.
- Yên tâm đi. Lần này số đất tôi muốn mua cũng không nhỏ, trong chuyện này nhất định có không ít hộ bị cưỡng chế, muốn tiền không muốn mạng, đối phó với đám điêu dân liều mạng này, không thể thiếu không gian cho các người phát huy.
Vương Hào nói.
- Những chuyện nhỏ nhặt này sao?
Phương Thiểu Văn nói:
- Nếu chỉ có những chuyện này, chỉ cần một đám du côn lưu manh bất nhập lưu là có thể làm xong, cần gì Tam Giang đường chúng tôi xuất thủ?
- Cho nên, cậu chính là ánh mắt thiển cận, điển hình của tầm nhìn hạn hẹp.
Vương Hào nói:
- Thời kỳ đầu, Tam Giang đường các người, có thể đảm nhận tay chân, thay tôi dọn dẹp đám điêu dân đó. Chờ sau khi tôi hoàn thành các tòa nhà bán hoặc cho thuê, người của các cậu sẽ trở thành công ty quản lý trong thành, kiếm tiền ở ngoài sáng, đây mới là kế hoạch lâu dài.
- Tôi hiểu rồi.
Phương Thiểu Văn gật đầu nói:
- Sau này Vương thiếu cần phải chiếu cố nhiều hơn nưa.
- Yên tâm đi, ai bảo chúng ta là huynh đệ chứ.
Vương Hào nói:
- Nhưng, tiểu tử xuất hiện tối nay, hắn khiến tôi rất không thoải mái.
- Cậu muốn nói tiểu tử Tùy Qua sao?
Phương Thiểu Văn nói:
- Hắn động thủ hạ nhục tôi, tôi đương nhiên chỉ muốn bầm thây hắn thành vạn đoạn! Nhưng, tiểu tử đó hình như là bằng hữu của Tam thúc. Tôi thấy, tìm một cơ hội, vạch một kế hoạch, giết chết hắn!
- Cần gì phải phức tạp như thế?
Vương Hào xem thường nói:
- Vừa rồi không phải tôi đã nói rồi sao? Hắn chỉ là một võ phu mà thôi, cần gì phức tạp như thế? Nếu như cậu làm không được, cứ giao cho tôi lắm. Xem ra tiểu tử kia, khẳng định có cấu kết với người của Cuồng Hùng bang, đến lúc đó tôi sẽ đánh tiếng với cục cảnh sát thành phố Đông Giang, kêu bọn họ hành động diệt trừ đám lưu manh, thuận tiện cũng có thể kéo tiểu tử kia vào. Chỉ cần hắn tiến vào, đừng nghĩ đến chuyện đi ra!
- Vương thiếu, tôi thấy chuyện này vẫn cần ổn thỏa một chút.
Phương Thiểu Văn nói:
- Ít nhất, phải điều tra thêm lai lịch của tiểu tử kia rồi hãy nói.
- Có gì cần điều tra.
Vương Hào khinh thường nói:
- Ở tỉnh Minh Hải, Vương Hào này còn cần cố kỵ người nào.
- Đúng thế, người nào không biết, Vương thiếu là người đứng đầu “tứ thiếu gia Minh Hải”.
Phương Thiểu Văn vuốt mông ngựa nói.
- Hừ! Tứ thiếu gia Minh Hải, Thường Uy, Lộ Hổ, còn có Trần Dận Kiệt, ba phế vật này cũng xứng so vai với ta.
- Không sao, ba thằng quỷ này không phải đã chết rồi sao.
Phương Thiểu Văn nói:
- Hiện tại, Vương thiếu chính là “Đại thiếu Minh Hải”, cả tỉnh Minh Hải, sau này đều là thiên hạ của cậu.
- Phương Thiểu Văn, cậu cũng cơ trí lắm.
Vương Hào nói:
- Nếu như vậy, tôi đề điểm cho cậu một cơ hội kiếm tiền. Biết tại sao tôi lại muốn tới thành phố Đông Giang phát triển không? Bởi vì xung quanh mảnh đất mà tôi chọn trúng, rất nhanh sẽ có một kế hoạch xây dựng bến cảng ra đời. Đến lúc đó, nhà nước sẽ có đầu tư tài chính, giá trị đất cũng sẽ gia tăng gấp mười lần. Cho nên, tôi mới chiếm cứ tiên cơ, túm lấy đất đai ở đây trước.
Phương Thiểu Văn nói:
- Vương thiếu, cậu ăn thịt, nhất định cũng phải cho chúng tôi húp chút nước chứ.
- Yên tâm đi.
Vương Hào nói:
- Tôi không phải mới nói với cậu rồi sao, ánh mắt phải nhìn xa trông rộng. Sau khi kế hoạch xây dựng bến cảng đưa tới, tài chính rót vào, chuyện nhà cao tầng mọc lên san sát, tuyệt đối sẽ xảy ra rất nhanh. Có cảng, đến lúc đó sẽ có rất nhiều làm ăn, thậm chí cũng bao gồm làm ăn buôn lậu trên mặt nước, cậu hiểu ý tôi chứ?
- Hiểu, hiểu .
Phương Thiểu Văn kích động nói:
- Tôi nhất định sẽ nắm thành phố Đông Giang trong lòng bàn tay, một khi thời cơ chín muồi, toàn bộ mối làm ăn ngầm này sẽ nằm trong tay chúng ta!
- Rất tốt, đầu óc cậu coi như linh hoạt.
Vương Hào nói:
- Không giống thúc phụ của cậu, chỉ biết nghĩa khí giang hồ, tình nghĩa huynh đệ gì đó, những điều đó đều là chó má, chỉ có ích lợi và kiếm tiền mới là vĩnh hằng . Hình như, tôi nghe nói nhị đường chủ của Tam Giang đường các cậu, tên là Mục gì đó, đã chết trong tù đúng không?
- Vâng, đó là hắn không có nhãn lực, đáng đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.