Y Tiên Thiểu

Chương 565: Thiện ác tất báo (2)




Một lát sau, khi Tùy Qua đi tới phòng Văn Quốc Cường, Văn Quốc Cường đang ngây người nhìn nóc nhà, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, hoàn toàn không có sinh cơ.
Nhưng, Văn Quốc Cường vẫn rất tôn kính Tùy Qua và Lam Lan, bình tĩnh chào hỏi hai người.
Sau khi Tùy Qua nói rõ ý đến, Văn Quốc Cường toát ra vẻ mặt tựa hồ không quá tin tưởng. Nhưng, rất nhanh hắn lại nói:
- Tùy tiên sinh, thật ra tôi không biết anh rút cuộc đang nói cái gì, nhưng như vậy cũng không sao, dù sao tình trạng hiện tại của tôi cũng không thể tệ hơn nữa, cho nên thân thể tàn phế của tôi, tùy anh xử trí.
- Văn đại ca, anh nên có lòng tin với tôi, cũng nên có lòng tin với bản thân mình.
Tùy Qua nói:
- Tôi nói tôi sẽ cho anh một đôi chân, lời này không phải nói đùa. Đúng rồi, đợi lát nữa có thể sẽ thấy đau, anh phải chuẩn bị trước mới được.
- Chân của tôi bị cưa đứt, còn cái gì đau hơn được nữa.
Văn Quốc Cường thở dài nói.
Tùy Qua cũng không nói gì nữa, bắt đầu dùng Huyết Đằng năm cánh cải tạo hai chân cho Văn Quốc Cường.
Tràng diện này, thoạt nhìn quả nhiên làm cho người ta thấy sợ hãi, khi thấy những thứ giống như xà trùng ngọ nguậy, Lam Lan gần như muốn nôn mửa.
Còn Văn Quốc Cường, mặc dù mạnh miệng, nhưng cũng đau đến lịm người.
Bởi vì lúc trước đã thí nghiệm qua trên người Sơn Hùng, cho nên lần này động tác của Tùy Qua càng thêm thành thạo, thời gian thực hiện cũng nhanh hơn.
Khoảng bốn mươi phút sau, Tùy Qua đã hoàn thành “giải phẫu đôi chân”.
Hơn nữa, cuộc “giải phẫu” này tiến hành tương đối thuận lợi, mặc dù Văn Quốc Cường bị đau đến thiếu chút nữa chết đi, nhưng khi đứng dậy, cảm thấy đau đớn lúc trước, căn bản không là gì.
Sau đó, nước mắt Văn Quốc Cường liền tuôn ra.
Đàn ông không dễ rơi lệ, nhưng lúc này Văn Quốc Cường căn bản không cách nào nhịn được.
Ngay cả Văn Đại Gia, cũng nước mắt tuôn đầy mặt.
Nhìn thấy tràng diện này, vành mắt Lam Lan cũng đỏ hoe.
- Này, các người làm gì vậy? Đây là chuyện tốt a, nên ăn mừng mới đúng . . .
Tùy Qua vội vàng nghĩ cách thay đổi không khí.
Đúng lúc này, Văn Quốc Cường đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tùy Qua, cũng may Tùy Qua dùng Tiên Thiên chân khí nâng đỡ, khiến Văn Quốc Cường không thể quỳ xuống. Tùy Qua vội vàng nói:
- Quốc Cường đại ca, dưới đầu gối nam nhân chính là vàng, lạy trời quỳ xuống đất lạy cha mẹ. Đại lễ này của anh, tôi không dám nhận.
- Tùy tiên sinh. . . Anh chính là cha mẹ thứ hai của tôi.
Văn Quốc Cường kích động nói.
Tùy Qua khoát tay áo, nói:
- Chăm sóc phụ thân của anh, hiếu thuận với hắn, đây mới là việc anh nên làm.
Văn Đại Gia nhìn Tùy Qua, nói:
- Tùy tiên sinh. . . Anh kêu phụ tử chúng tôi nói cái gì cho phải. Tôi biết, anh chữa bệnh cho Quốc Cường, không phải là mưu đồ kiếm tiền, cho nên tôi cũng không đề cập đến nữa. Nhưng, tôi phải nói, anh chính là đại ân nhân của Văn gia chúng tôi. Đây là anh tích đức, đã cứu mạng hai cha con chúng tôi. Tôi thấy, đời sau chúng tôi phải làm trâu làm ngựa mới có thể báo đáp ân đức của anh. . .
- Văn Đại Gia, tôi biết lão cảm kích, như vậy là đủ rồi.
Tùy Qua nói:
- Nhưng có một chuyện, tôi phải nói với hai người. Chân của Quốc Cường đại ca được chữa khỏi, đây đương nhiên là chuyện rất đáng mừng. Nhưng, chuyện này cần bí mật một chút, tạm thời tôi cũng không cần hai người tuyên truyền giúp tôi?
Văn Đại Gia còn có chút hồ đồ, nhưng Văn Quốc Cường lại gật đầu, nói:
- Tôi hiểu, anh yên tâm, lần này tôi sẽ không nói gì cả, bằng không, cha con chúng tôi dọn nhà đi nơi khác?
- Không cần.
Tùy Qua nói:
- Tôi chính là lo lắng chuyện phức tạp như lần trước, hai người có thể tùy tiện thêu dệt lý do, tỷ như có một thân thích giàu có, giúp đỡ Quốc Cường đại ca lắp một đôi chân giả .... Tóm lại, nên khiêm tốn một chút, bằng không như vậy đi, Quốc Cường đại ca tạm thời không ra khỏi cửa, mấy ngày nữa tôi sẽ tìm việc cho anh.
- Ai nha, Tùy tiên sinh. . . Chúng tôi phải làm sao cảm tạ anh đây.
Văn Đại Gia đã cảm động đến mức không biết nên nói như thế nào.
- Thiện ác tất báo, Văn Đại Gia ban đầu giúp tôi, bây giờ các người gặp phải vấn đề khó khăn, tôi đương nhiên phải quan tâm.
Tùy Qua nói.
- Tôi giúp anh lúc nào?
Văn Đại Gia không hiểu nói.
- Cây củ cải lão tặng tôi, lão quên rồi sao?
Tùy Qua cười nói.
Ánh trăng như nước.
Trong bầu trời đêm thỉnh thoảng hiện ra màn pháo hoa, khiến không khí càng thêm ấm áp và lãng mạn.
Sau khi rời khỏi nhà Văn Đại Gia, Lam Lan không nhịn được hỏi:
- Tùy Qua, vừa rồi anh nói thật sao?
- Cái gì thật với giả?
- Anh vì một cây củ cải, mà trợ giúp cha con Văn Đại Gia?
Lam Lan hiếu kỳ nói.
- Ân dù nhỏ như giọt nước, cũng nên lấy cả dòng suối tương báo.
Tùy Qua nói:
- Huống chi, ban đầu Văn Đại Gia đưa cho tôi một cây củ cải, cũng không phải là ân đức nhỏ bé.
Đúng là, nếu như ban đầu không có cây củ cải Văn Đại Gia đưa cho Tùy Qua, chỉ sợ cũng không có Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, chân của lão địa chủ cũng sẽ không dễ dàng khỏi hẳn như vậy. Ngoài ra, nghiệp lớn tu hành của Tùy Qua cũng sẽ chịu trở ngại.
Cho nên nói, ban đầu cây củ cải Văn Đại Gia đưa cho Tùy Qua không đơn thuần chỉ đơn giản là cây củ cải.
- Anh đấy, thật không biết lúc nào anh đang nói thật nữa.
Lam Lan khẽ thở dài, khởi động xe.
Hai người chia tay ở cửa giáo khu Phát Phong.
Khi xuống xe, Lam Lan tựa hồ muốn nói gì đó với Tùy Qua. Nhưng, nàng rốt cục không nói gì.
Còn Tùy Qua, cũng chỉ nhẹ nhàng nói với Lam Lan một tiếng “Ngủ ngon”.
Sau đó, Tùy Qua đi vào trụ sở đào tạo thực vật, tiếp tục tu hành, ma luyện lực tinh thần của mình.
Cùng lúc đó, trong phòng tổng thống khách sạn Đông Châu.
Phương Thiểu Văn cũng không rời khỏi thành phố Đông Giang, mà cùng một tên con nhà giàu khác tới đây.
Phương Thiểu Văn rót hai chén Lafite, đưa một chén cho vị con nhà giàu kia, cười nói:
- Vương Hào, tối nay uống rượu không ngon, bằng không tôi gọi mấy cô nương đến cùng chúng ta uống rượu?
Tên cậu ấm tên là Vương Hào nhận lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch:
- Đây không phải là vấn đề uống rượu hay không uống rượu, mà là vấn đề mặt mũi. Phương Thiểu Văn, tôi nghe nói, Tam Giang đường các người là đệ nhất bang phái tỉnh Minh Hải, vốn trông cậy sau khi đến thành phố Đông Giang, có thể giúp tôi mở rộng cục diện. Ai ngờ, Tam Giang đường các người ở thành phố Đông Giang căn bản không được, tôi còn trông cậy hợp tác với các người?
- Vương thiếu, không thể nói như vậy.
Phương Thiểu Văn nói:
- Đám lưu manh côn đồ có rất nhiều kẻ là dân liều mạng, cho nên mặc dù biết Tam Giang đường chúng ta lợi hại, nhưng vẫn mạnh miệng.
- Thật sao?
Vương Hào bình thản nói:
- Vậy chuyện ngươi bị ăn bạt tai là thế nào?
Phương Thiểu Văn rốt cục biến sắc, nói:
- Người xuất thủ, tu vi thật sự quá kinh khủng, là tu vi Tiên Thiên kỳ. Đụng phải người như thế, cho dù là cha tôi cũng chỉ có thể đi đường vòng!
- Tiên Thiên kỳ cái gì? Có gì đặc biệt hơn người .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.