Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!

Chương 24: [Canh 2] Khúc nhạc dạo phản sát




Một đám người chạy như điên đến khu dạy học, trên đường đi có những người dự thi mặt ủ mày ê phờ phạc ngẩng đầu lên nhìn bọn họ rồi lại tiều tụy khổ tâm cúi đầu.
Samuel còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vừa chạy vừa mờ mịt hỏi: “Sao chúng ta phải chạy vậy? Giang đang nói gì thế? Tại sao bọn họ lại khó chịu?”
Văn Nhân Liên trìu mến nhìn cậu ta: “Chúng tôi dẫn cậu đi lấy giải nhất.”
Samuel kinh ngạc hồi lâu, đần độn nở nụ cười: “Chúng ta thắng rồi ư?”
Cát Chúc cảm thán: “Samuel, cậu thật là hạnh phúc nha.” Cái gì cũng không làm, lăn lăn lộn lộn liền qua ải.”
Lúc bọn họ chạy đến văn phòng thì Liễu Thực đã bị cảnh sát bắt giữ. Rõ ràng hắn không ngờ được thình lình bị bắt, mái tóc được tỉ mỉ chải chuốt bung ra lộn xộn, thần thái chật vật bị cảnh sát áp tải lên xe.
Các giáo viên khác mồm năm miệng mười xì xào: “Đồng chí cảnh sát, tại sao lại bắt thầy Liễu? Thầy Liễu chưa từng làm chuyện phạm pháp nào mà.”
Giang Lạc đứng bên ngoài đám người vây xem cảnh tượng này.
Rõ ràng ban tổ chức đã biết nơi đây từng phát sinh án mạng, thậm chí biết quá trình vụ án xảy ra, hung thủ giết người là ai, người bị hại là ai.
Bọn họ đã gọi cho cảnh sát từ lâu, bất kể cuối cùng học sinh có thể đưa ra đáp án cho bọn họ hay không thì cảnh sát cũng sẽ xông vào trường học bắt giữ phạm nhân tại thời khắc kết thúc thi đấu.
Vừa không kinh động hung thủ giết người, thậm chí không có cả tình huống tiến hành điều tra mà đã có thể suy đoán ra nguyên một chuỗi sự kiện mạch lạc, ngoài mấy vị giáo viên ban giám khảo kia, Giang Lạc không thể nghĩ tới ai khác.
Cậu sờ lên chiếc vòng âm dương vẫn chưa được mở ra, lấy lại tinh thần cùng các bạn xuyên qua đám người đi vào văn phòng.
Nhưng ngoài dự liệu, khi bọn họ đến thì người của đại học Sơn Hải đã chuẩn bị đục tường.
Bàn làm việc của Liễu Thực ở gần cửa sổ, phía sau không còn bàn khác mà là một mảnh đất trống, tiếp sau đó là tường trắng.
Độ rộng bình thường của tường là 240 mm, nhưng Giang Lạc vừa nhìn là biết độ rộng của bức tường này phải đến 360 mm, hoàn toàn có thể bỏ một người vào, hơn nữa còn dư.
Bạch Diệp Phong đang ngồi tại bàn làm việc của Liễu Thực.
Hắn nhàn nhã lật một tờ báo, ánh sáng của đèn sợi chiếu rọi lên khuôn mặt hắn, tạo thành hai nửa sáng tối phân tách không đồng đều trên khuôn mặt.
Nếu như Bạch Diệp Phong mặc một bộ âu phục mới tinh với giày da, vậy chính là bộ dáng tiêu chuẩn của giáo viên.
“Các cậu tới rồi.” Bạch Diệp Phong đặt tờ báo xuống, mỉm cười nhìn thoáng qua nhóm người đại học Bạch Hoa đang thở hổn hển: “Sao lại vội vã quá vậy?”
Sắc mặt Giang Lạc hơi đỏ lên do chạy, thái dương lấm tấm vài giọt mồ hôi long lanh, cậu cười như không cười hỏi: “Bạn học Bạch, các cậu định làm gì thế?”
Bạch Diệp Phong “À” một tiếng: “Chúng tôi đang tìm đáp án.”
“Thật tình cờ.” Nét mặt Giang Lạc tươi cười như hoa, cậu xuyên qua đám người của đại học Sơn Hải, nhẹ nhàng đặt tay lên mặt tường: “Bọn tôi cũng đang tìm đáp án.”
Giang Lạc vốn không có chấp niệm gì với thứ hạng đầu tiên.
Nhưng phát hiện Bạch Diệp Phong muốn giành hạng nhất, thế thì cái hạng nhất này cậu không thể không lấy.
Mục đích Trì Vưu điều khiển Bạch Diệp Phong tham gia trận đấu này chỉ có thể là Nguyên Thiên châu mới đáng giá để ác quỷ phí công sức lớn như thế.
Chứng tỏ rằng Nguyên Thiên châu thật sự là đồ tốt, khiến ác quỷ cũng không chịu nổi dụ hoặc. Giang Lạc thuận theo Nguyên Thiên châu nghĩ tiếp, nhớ tới hôm đầu thất của Trì Vưu, ông chủ tiệm tang lễ bị mất Nguyên Thiên châu.
Hôm đó Nguyên Thiên châu bị mất có phải là do Trì Vưu lấy đi không? Bởi vì hấp thu viên Nguyên Thiên châu kia nên hôm đó Trì Vưu mới có thể trở nên mạnh như vậy?
Nếu đúng là thật, Giang Lạc chắc chắn sẽ không để Trì Vưu tiếp tục lấy được Nguyên Thiên châu.
Cậu cười sờ lên tường: “Bạn học Bạch, hai đêm trước tôi liên tiếp nhận được hai cuộc gọi từ người nữ sinh đầu tiên bị mất tích năm đó, cô ấy hi vọng tôi có thể mang mình ra ngoài, giúp cô ấy giải thoát. Tôi đáp ứng cô ấy sẽ làm được, bây giờ cậu thế này khiến tôi cảm thấy hơi khó xử.”
Người đại học Sơn Hải há mồm muốn mắng cậu nhưng người đẹp thì luôn có chút đặc quyền, bọn họ đối mặt với nụ cười của Giang Lạc, trề môi thì thầm nửa ngày cũng không nói được một chữ, từng người quay đầu nhìn Bạch Diệp Phong.
Bạch Diệp Phong đứng dậy, bước từng bước đến trước mặt Giang Lạc, cười nhẹ nói: “Bạn học Giang, việc gì cũng phải để ý thứ tự trước sau.”
Giang Lạc bình tĩnh nhìn hắn, con mắt xinh đẹp chậm rãi giương lên, khóe môi cũng chầm chậm nhếch: “Bạch Diệp Phong, hóa ra cậu cũng biết thứ tự trước sau à.”
Cậu liếc mắt qua đám sinh viên đại học Sơn Hải, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua cậu rõ ràng nghe được cuộc nói chuyện giữa tôi và nữ quỷ, từ đó biết chỗ giấu xác của nữ quỷ. Kết quả hôm nay cậu trực tiếp dẫn người đến thẳng đây, lại đòi nói nguyên tắc tới trước tới sau ư?”
“Đừng nói rằng cậu không nghe thấy, tôi không tin lời nói dối của cậu.” Giang Lạc nhìn sang một nam sinh bên đại học Sơn Hải: “Này, Bạch Diệp Phong làm cách nào dẫn các cậu tới đây hả? Là lần theo manh mối cẩn thận tra xét, hay là bất ngờ biết được đáp án ở đây?”
“Chuyện này…” Mồ hôi chảy từ trán nam sinh xuống, hắn không biết nên trả lời thế nào.
Bởi vì những gì Giang Lạc nói là thật, Bạch Diệp Phong quả thật không nói gì trực tiếp dẫn bọn họ đến văn phòng.
Thậm chí lúc bọn họ chuẩn bị đục tường vẫn không biết đục tường để làm gì.
Ăn cắp đáp án của người khác biến thành của mình, tuy nói vì chiến thắng có thể không từ thủ đoạn nhưng trong mắt đám sinh viên còn chưa tốt nghiệp này, hành động như vậy quá mức trơ trẽn.
Đây quả thật là chuyện Bạch Diệp Phong sẽ làm ư?
Từ Nham há to miệng, muốn nói chuyện thay Bạch Diệp Phong, Văn Nhân Liên đi đến cạnh Từ Nham nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai y: “Bạn học, làm người phải thành thật, các cậu thật sự tìm thấy manh mối việc thi thể bị giấu trong tường sao?”
Từ Nham chần chừ, cuối cùng ngậm miệng lại.
Giang Lạc nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng đặt ánh mắt trên người Bạch Diệp Phong, nhàn nhạt mỉm cười: “Bạn học Bạch, cậu nói xem ai tới trước ai tới sau nhỉ?”
Bạch Diệp Phong âm u nhìn Giang Lạc, ánh mắt kia giống như bóng tối, chậm rãi ăn mòn bao trùm Giang Lạc.
Đột nhiên một kẻ trong đám người đục tường ném dụng cụ đi, mặt đỏ bừng quật cường nói: “Tôi không đục, không phải manh mối do chúng ta phát hiện, cho tôi tôi cũng không cần.”
Người bên cạnh kéo cậu ta một cái, nam sinh càng lớn tiếng hơn: “Cậu kéo tôi làm gì? Thua thì thua thôi, tôi không thẹn với lương tâm!”
Sắc mặt những người khác xuất hiện sự dao động, bọn họ chật vật nhìn bức tường, lại nhìn dụng cụ trong tay.
Đang lúc hết sức gian nan, Giang Lạc bỗng thở dài một hơi: “Được rồi, chúng ta đều lui một bước, xem như cùng nhau tìm ra đáp án.”
Ánh mắt mọi người nhìn cậu.
Giang Lạc cười khổ nói: “Tôi tin rằng bạn học Bạch làm chuyện này cũng vì có nguyên do, hắn chỉ muốn dẫn theo các cậu tiến vào cửa ải tiếp theo mà thôi. Người của hai trường chúng ta cộng lại vẫn chưa tới hai mươi người, mọi người đã ở đây hết rồi thì không bằng hợp tác với nhau cùng tiến vào cửa ải tiếp theo.”
Một lời này nói đến cực kì rộng lượng, khiến cho người của đại học Sơn Hải vô cùng xấu hổ. Trước đó bọn họ còn căm thù Giang Lạc, mắng Giang Lạc sau lưng, không ngờ Giang Lạc thoải mái như thế, không chỉ không truy cứu chuyện trước kia còn trực tiếp chắp tay tặng một nửa đáp án cho bọn họ.
Trong lòng bọn họ vừa cảm kích vừa hổ thẹn, nhất thời hé miệng nhưng không biết nên nói gì.
Trác Trọng Thu hoạt động cổ tay: “Vậy là cùng nhau làm đúng không? Trước tiên chúng ta lấy thi thể ra đã.”
Thấy không có ai phản đổi, bọn họ đang định ra tay thì lại bị người của đại học Sơn Hải ngăn lại. Những thanh niên này buồn bực ấp úng nói: “Bọn tôi đục, các cậu xem là được rồi.”
Dứt lời liền cùng nhau đục bờ tường.
Mặt tường nhanh chóng bị đục ra vài lỗ nhỏ, khe hở vừa nứt, giòi bọ lập tức men theo khe hở chui ra. Sinh viên đại học Sơn Hải kinh hãi thốt lên rồi càng gắng sức đục bức tường.
Giang Lạc ung dung bình tĩnh đứng một bên quan sát, rõ ràng suýt nữa bị người khác giành mất thắng lợi, bây giờ lại lừa người ta cam tâm tình nguyện lòng mang áy náy đục tường hộ mình, cậu còn không thèm cảm thấy ngượng ngùng.
Một người nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cậu.
Bạch Diệp Phong nhìn tường, tự lẩm bẩm: “Cái miệng này của em, quả thật làm người ta kinh ngạc.”
Giang Lạc nghiêng đầu cười với hắn, bờ môi hồng nhuận rực rỡ mê người, vừa mềm mại vừa xinh đẹp, cậu nói: “Cảm ơn đã khích lệ.”
Tường bị người đục vỡ, lộ ra bốn cái xác. Sau khi cộng thêm Vương Hân Tuệ, vừa vặn trùng khớp với số nữ sinh bị mất tích năm 2012.
Các cô quay lưng về phía đám người, tóc trên người đã sinh ra rất nhiều giòi bọ, mùi thối rữa tanh tưởi nháy mắt tràn ngập trong văn phòng.
Trong đó có một nữ sinh quay lưng thẳng với hướng bàn làm việc của Liễu Thực.  
Câu hỏi cuối cùng đã được giải, Giang Lạc lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, quay đầu nhìn Bạch Diệp Phong, cất tiếng ôn nhủ hỏi: “Bạn học Bạch, tôi còn mấy nghi vấn vẫn chưa hiểu, cậu có thể đi tìm manh mối với tôi không?”
Bạch Diệp Phong mỉm cười đáp: “Đương nhiên có thể.”
Trải qua chuyện vừa nãy, dường như hắn không chỉ không bị Giang Lạc chọc giận mà ngược lại càng có vẻ hứng thú hơn.
Nhưng nội tâm của ác quỷ, ai biết được sẽ có những suy nghĩ đáng sợ tàn nhẫn nào.
Hai người cùng nhau rời khỏi văn phòng.
Bầu trời hôm nay đầy mây, mây mù màu xanh lam sẫm che phủ bầu trời phía xa rồi dần tụ lại vây lấy trường cấp ba Trường Thanh ở giữa.
“Khu dạy học cũ có một cái bể bơi”, Giang Lạc cười nói: “Kim Viễn Cao từng nói, gã và nữ quỷ khi còn sống từng hẹn hò ở đó, gã cũng từ đường cống ngầm ở bể bơi trốn xuống dưới đất. Tôi rất tò mò tại sao sau khi Kim Viễn Cao trốn vào cống thoát nước, nữ quỷ sẽ không giết gã. Bạn học Bạch kiến thức rộng rãi, cùng đi kiểm tra nhé?”
Bể bơi nằm ở sau trường, bên trong vẫn còn nước. Trong bể bơi yên tĩnh, làn nước lẳng lặng dập dềnh.
Nhưng bọn họ lại thấy ở giữa bể bơi hình như có một người.
Người kia chìm dưới đáy bể, giống như đã chết đuối.
Làm một người thiện lương nhiệt huyết, Bạch Diệp Phong không để lộ dấu vết nhíu nhíu mày, trong mắt không chút gợn sóng nhưng vẫn nhảy xuống nước cứu người.
Hắn hành động nhanh nhẹn chớp nhoáng, bắt được người định kéo lên trên. Nhưng không nghĩ tới hắn chỉ bắt được một bộ quần áo trống rỗng.
Bạch Diệp Phong sững sờ, sắc mặt chợt âm trầm, hắn theo đường cũ trở về, mới vừa ló đầu lên khỏi nước liền bị một cái chân đi giày Martin đạp lên vai.
Mặt trên chiếc giày Martin sạch sẽ, không dính tí tro bụi nào, dưới đế giày lại dính đầy bùn đi dọc đường, in đầy vệt xám xám trên bả vai của Bạch Diệp Phong.
Bạch Diệp Phong mặt không đổi sắc dọc theo chiếc giày ngẩng đầu lên, lướt qua bộ quần áo lao động trên người Giang Lạc, dừng ở mặt Giang Lạc.
Giang Lạc từ trên cao nhìn xuống hắn, tóc dài xõa ngang vai.
Trong tay cậu cầm một con dao găm, đầu nhọn của con dao bọc bùa chú, chĩa thẳng giữa lông mày Bạch Diệp Phong.
Nốt ruồi son trên mu bàn tay trái của thanh niên tóc đen đỏ như vừa nhỏ máu, cậu nâng một chân lên, mạnh mẽ vững vàng giẫm Bạch Diệp Phong xuống nước hồ lạnh lẽo.
Con dao găm cầm trong tay phải được gắn vào một cái vòng, cái vòng kia lại được đeo trên cổ tay trắng nõn, xương cổ tay nhẹ nhô ra chặn cái vòng lại, lần này nếu ai muốn cướp dao khỏi tay cậu thì nhất định phải chặt cả tay cậu xuống.
“Nhìn xem, thầy giáo ác quỷ của chúng ta.” Giang Lạc nghiêng đầu, khuôn mặt diễm lệ kiêu ngạo nở nụ cười trào phúng: “Hắn mắc lừa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.