Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!

Chương 23: [Canh 1] Hung thủ giết người




Giang Lạc nắm tấm ván giường cúi xuống nhìn nửa ngày cũng không thấy gì, đêm hôm khuya khoắt, cậu cảm thấy hơi thất vọng đấy.
Nữ quỷ cúp máy, điện thoại tắt ngúm. Giang Lạc thở dài nằm lại lên giường, gửi đoạn ghi âm vừa xong vào nhóm “Có chuyện xin mời thắp nhang”.
Nhóm chat nhanh chóng sáng lên.
[Cát Chúc: Trước kia tôi từng nghe qua sự tích lưng tựa lưng, có phải cô ấy nằm dưới gầm giường không?]
[Giang Lạc: Gầm giường không có gì cả.]
[Cát Chúc: Khuôn mặt sửng sốt của đạo sĩ.jpg]
[Văn Nhân Liên: Toi và Khuông Chính vẫn ở bên ngoài, tiến độ hiện tại có phần trì trệ.]
Ánh mắt Giang Lạc chuyển đến giường của Từ Nhâm.
Giày của Từ Nham để ở cạnh đầu giường, vết bùn phía trên ngày càng nhiều hơn. Thời tiết bây giờ đã vào tháng năm, dấu tích của cơn mưa ngày hôm qua đã biến mất, trừ khi đi đến nơi cực kỳ ẩm ướt, nếu là những chỗ khác thì sẽ không để lại vết tích giống như vậy.
Ẩm ướt, không dễ khô, vị trí khuất.
[Giang Lạc: Cống thoát nước ở đâu?]
Cống thoát nước?
Văn Nhân Liên còn đang tìm kiếm manh mối bên hồ sững sờ, lập tức nhận ra điều gì: “Có lý.”
Y ngẩng đầu nhìn Khuông Chính đang chăm chú đi từng vòng quanh hồ, cất cao giọng gọi: “Khuông Chính, đi thôi.”
Khuông Chính ném viên đá trong tay đi, bước nhanh đến cạnh y, không hỏi gì, giống như Văn Nhân Liên bảo gì hắn liền làm cái đó.
Văn Nhân Liên đem những gì Giang Lạc đã nói kể cho hắn nghe: “Đúng là chúng ta không nghĩ tới đường cống thoát nước.”
Khuông Chính yên lặng gật đầu, nói tiếp: “Tớ xuống dưới, cậu không cần xuống dưới.”
Văn Nhân Liên buồn cưởi hỏi: “Tại sao nha?”
Đôi mắt đen nhánh của Khuông Chính nhìn y một cái, lại nhìn sang váy trên người y.
“Cái này ấy hả?” Văn Nhân Liên nháy mắt mấy cái với hắn: “Cái này cũng không ảnh hưởng việc tôi bò trong cống thoát nước đâu.”
Hai người họ tìm được một miệng cống thoát nước ở gần đó, Khuông Chính kéo nắp cống ra, dẫn đầu nhảy vào trong rồi đưa tay đỡ Văn Nhân Liên xuống.
Mặc dù Văn Nhân Liên mặc váy đội tóc giả, nhưng y là một đứa con trai danh xứng với thực, thân hình cao ráo cân xứng. Khi được Khuông Chính đỡ, y còn sợ mình sẽ đè đau Khuông Chính nhưng Khuông Chính mặt không đổi sắc, vững vàng ổn định đỡ Văn Nhân Liên xuống đất.
Mùi trong cống thoát nước rất khó ngửi nhưng mặt đất hai bên dòng nước vẫn tính là sạch sẽ. Văn Nhân Liên vừa đạp chân xuống, quả nhiên có cảm giác dẫm lên bùn đất ẩm ướt.
Y nở một nụ cười nhẹ: “Hẳn là chỗ này.”
Hai người giữ vững tinh thần, cẩn thận xuôi theo đường cống thoát nước đi về phía trước, Khuông Chính dẫn đầu, tại mỗi góc rẽ trước mặt đều che kín bạn mình sau lưng.
Bọn họ đi khoảng nửa giờ, Văn Nhân Liên thấy một đồ vật ở trong nước, sau khi hai người vớt thứ đó lên thì phát hiện đây là một cái lon thiếc màu vàng.
Văn Nhân Liên tìm thấy ngày sản xuất in trên lon thiếc: “Ngày 27 tháng 4… Là mấy ngày trước đúng không?”
Bên trong lon đồ hộp còn sót lại một tí cặn thừa, Khuông Chính cúi đầu ngửi ngửi, nhìn về hướng lon đồ hộp trôi tới: “Đồ hộp vừa được mở ra không lâu.”
Văn Nhân Liên cũng nhìn sang, nhíu mày cười nói: “Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn, xem như có chút thu hoạch.”
Giang Lạc chỉ ngủ được vài tiếng rồi lại mở mắt.
Ký túc xá cấp ba không có điều hòa, ngủ một giấc dậy trên lưng cậu dính đầy mổ hôi. Giang Lạc tranh thủ đi tắm một cái, đang tắm thì Văn Nhân Liên gọi điện thoại tới, ngữ khí vui mừng nói: “Gặp ở nhà kho trường học, có kinh hỉ cho cậu.”
Giang Lạc đoán bọn họ đã đã phát hiện được thứ gì, tăng tốc tắm xong trong năm phút, khuôn mặt ướt nhẹp bước ra khỏi phòng tắm.
Đúng lúc Bạch Diệp Phong từ bên ngoài trở về ký túc xá, hơi nước nóng trên người Giang Lạc phả lên mắt kính của hắn, sương trắng bốc lên làm mờ mặt mũi của hắn, khiến hắn trông có vẻ lạnh lùng hơn so với ngày thường nhiều.
Giang Lạc tùy tiện lau tóc hai cái, dùng khăn quấn những sợi tóc còn nhỏ nước vào trong, cười híp mắt hỏi trước: “Bạn học Bạch, vừa ra ngoài hả?”
Bạch Diệp Phong bình tĩnh gỡ mắt kính xuống, rút một tờ giấy lau lau, con mắt rắn độc dường như lướt qua người Giang Lạc, vẻ ngoài thì vẫn ấm áp nhu hòa: “Ừ, các cậu cũng định ra ngoài à?”
Giang Lạc gật đầu, ném khăn mặt lên giường, chuẩn bị ra ngoài cùng Trác Trọng Thu, lúc đi ngang qua người Bạch Diệp Phong, đột nhiên cậu dừng bước, nghiêng đầu cười nói: “Buổi tối gặp lại, bạn học Bạch.”
Bạch Diệp Phong cười nói: “Buổi tối gặp.”
Mãi đến khi ra khỏi ký túc xá, Trác Trọng Thu mới nhìu mày chần chừ hỏi: “Bạch Diệp Phong…”
Tại sao cô bỗng có cảm giác Bạch Diệp Phong có gì đó là lạ? Mới nãy đi ngang người Bạch Diệp Phong, Trác Trọng Thu chợt nảy sinh một loại cảm giác khiến linh hồn sợ hãi run rẩy.
Trong nháy mắt đó, Trác Trọng Thu thậm chí đã cho rằng mình đang đối mặt với một con quái vật cực kỳ kinh khủng.
Nhưng cô nhìn Giang Lạc, vẻ mặt Giang Lạc bình tĩnh, khóe miệng còn vương ý cười thì tâm tình bình ổn lại.
So về phương diện này thì cảm ứng của Giang Lạc nhạy cảm hơn cô nhiều, nếu như Giang Lạc không có phản ứng thì cảm giác kia của cô có lẽ chỉ là ảo giác.
Nhà kho trường học nằm đằng sau khu dạy học, lúc Giang Lạc chạy đến vừa vặn nhìn thấy Văn Nhân Liên đang đứng cạnh cửa chờ bọn họ.
Trác Trọng Thu hỏi: “Cậu phát hiện cái gì thế?”
Văn Nhân Liên cười quay người: “Chẳng phải các cậu vào xem là biết liền sao?”
Trong kho hàng, đám người đang tụ tập tại một góc thì thầm, Giang Lạc vỗ vỗ vai Lục Hữu Nhất, vừa nhìn thấy trong góc tường là một gã đàn ông bẩn thỉu trông y như dã nhân.
Gã đàn ông cực kỳ hoảng sợ, cả người bốc mùi thối hoắc, bộ dạng giống hệt như trăm năm chưa từng tắm rửa. Giang Lạc cúi xuống nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy người này có hơi quen mắt. Cậu dùng tờ khăn giấy bọc tay lại, nâng khuôn mặt của gã đàn ông lên, gẩy gẩy râu ria và tóc tai y như kẻ lang thang của gã sang hai bên, cẩn thận quan sát ngoại hình của người đàn ông.
Tên này, không phải chính là một trong ba gã đàn ông đã sát hại Vương Hân Tuệ sao?
Hơn nữa còn là tên chưa từng mở miệng nói chuyện kia.
Giang Lạc thử nói: “Vương Hân Tuệ…”
Nghe thấy cái tên này, gã công nhân bỗng nhiên run rẩy, ôm mình co rụt thành một cục, thét chói tai: “Đừng giết tôi đừng giết tôi…”
Giang Lạc hơi híp mắt, chợt dùng sức kéo đám tóc của tên công nhân lên, lạnh giọng hỏi: “Mày và Vương Hân Tuệ có quan hệ gì?”
Công nhân bị dọa không nghe rõ lời của cậu.
Trác Trọng Thu lấy một chậu nước lạnh dội lên đầu gã đàn ông, gã ta sợ run cả người, tạm thời tỉnh táo lại. Lục Hữu Nhất và Khuông Chính thân hình cao lớn hung thần ác sát đứng hai bên gã đàn ông: “Nói.”
Gã đàn ông bị dọa co rúm lại, ánh mắt sợ hãi. Giang Lạc tìm ảnh chụp của Vương Hân Tuệ trong điện thoại rồi đặt trước mặt gã: “Cô ấy và mày có quan hệ gì?”
Cô gái trên tấm ảnh nở nụ cười ngại ngùng nhu thuận, tóc buộc lên, xinh đẹp trẻ trung.
Gã đàn ông ngơ ngác nhìn ảnh chụp, lẩm bẩm: “Cô ấy là bạn gái của tôi.”
Giang Lạc lại lướt sang ảnh của Phó Viện Nhi: “Cô ấy là ai?”
Gã ta run rẩy: “Cô, cô ấy là bạn gái Liễu Thực.”
Giang Lạc cất điện thoại đi: “Mày và Liễu Thực có quan hệ gì.”
“Tôi và Liễu Thực, là, là anh em tốt.”

Đây là tội ác của nhiều người.
Phó Viện Nhi lần đầu yêu đương lại là một mối tình thầy trò, cô với thầy giáo anh tuấn yêu nhau. Chuyện này đối với một cô gái ngoan ngoãn không khác gì bom nổ đạn tạc, là một hành vi khác người.
Nhưng Phó Viện Nhi nhanh chóng đắm chìm trong niềm vui sướng yêu đương.
Cô lại đơn thuần ngây thơ quá mức, hết lần này tới lần khác đưa những giấc mơ bao trùm lên cuộc sống của Liễu Thực. Gần tới ngày tốt nghiệp cấp ba, cô càng lo lắng bất an, không ngừng ép hỏi Liễu Thực về tương lai của bọn họ.  
Liễu Thực bị cô hỏi đến cực kỳ phiền chán, trong lòng dần sinh ra ý nghĩ thoát khỏi Phó Viện Nhi.
Trong lúc trường học xây dựng thêm, bạn tốt Kim Viễn Cao của Liễu Thực thông qua Liễu Thực giới thiệu quen biết Phó Viện Nhi.
Thế hệ của Liễu Thực và Kim Viễn Cao có chênh lệch rất lớn trong tỉ lệ nam nữ, năm người đàn ông thì sẽ có ba người độc thân. Tuổi của Kim Viễn Cao không quá lớn, ngoại hình tạm ổn, chỉ là không có trình độ học vấn, gã thấy bạn gái xinh đẹp của anh em tốt, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị, lúc ăn cơm thật sự bám lấy Phó Viên Nhi nhờ cô giới thiệu bạn gái cho gã.
Phó Viện Nhi bị bám lấy không còn cách nào, chỉ có thể giới thiệu bạn thân Vương Hân Tuệ của mình cho Kim Viễn Cao.
Bạn thân Vương Hân Tuệ của Phó Viện Nhi cũng là một cô gái ngoan ngoãn, cô đã sớm bị lời yêu đương ngọt ngào trong miệng bạn thân làm dao động, sau khi được giới thiệu cho Kim Viễn Cao thì cũng ỡm ờ đồng ý.
Mặc dù Kim Viễn Cao chê ngoại hình bạn gái không đẹp bằng Phó Viện Nhi, nhưng bạn gái cũng coi như xinh xắn đáng yêu. Gã rất cao hứng đi mua đồ ăn đến nhà trọ giáo viên của Liễu Thực, mời Liễu Thực và Phó Viện Nhi ăn một bữa sơm. Kim Viễn Cao uống quá nhiều bia trên bàn cơm, nửa đường ra ngoài đi tiểu, đến khi trở về chỉ thấy Liễu Thực đang nắm đầu Phó Viện Nhi nện xuống mặt bàn, Phó Viện Nhi đã tắt thở từ lâu.  
Kim Viễn Cao sợ choáng váng, Liễu Thực mồ hôi đầm đìa ngẩng đầu lên nhìn gã: “Viễn Cao, cậu phải giúp tớ.”
Kim Viễn Cao vô thức gật gật đầu.
Tỉnh hồn lại Kim Viễn Cao mới cảm thấy hoảng sợ, nhưng Liễu Thực là anh em của gã, gã làm sao có thể để Liễu Thực ngồi tù. Thế là gã gọi điện thoại cho hai công nhân đã lăn lộn lâu dài trong xã hội, gọi bọn hắn đến uống rượu ăn cơm.
Đợi đến khi hai tên công nhân uống quá nhiều rượu, Liễu Thực ôm thi thể của Phó Viện Nhi ra. Vết thương trên đầu Phó Viện Nhi đã bị khăn mặt che kín, quần áo xốc xếch không chỉnh tề, dáng vẻ nằm trên ghế sô pha giống như đã ngủ do uống quá nhiều rượu, Liễu Thực còn chưa kịp ám chỉ vài câu thì tên công nhân kia đã thấy sắc nổi dục vọng nhào tới.  
Làm được một nửa, hai tên công nhân mới phát hiện có gì không đúng.
Tại sao người này không kêu cũng không động đậy?
Hai người họ xốc khăn mặt lên, thấy khuôn mặt trắng bệch của Phó Viện Nhi, bị dọa trực tiếp ngã lăn từ trên người Phó Viện Nhi.
Lúc này thái độ của Liễu Thực thay đổi, lạnh lùng nói: “Bọn mày nhất định phải giúp tao xử lý cái thi thể kia, bằng không, tao sẽ báo cảnh sát bọn mày cưỡng hiếp bạn gái tao đến chết.”
Hai tên công nhân không còn cách nào, chỉ đành đồng ý. Thừa dịp đêm tối, bọn họ khiêng thi thể xuống lầu, đang suy nghĩ xem phải xử lý thế nào thì một màn đó bị Vương Hân Tuệ thấy được.
Lúc đầu bọn họ không phát hiện Vương Hân Tuệ, nhưng Liễu Thực thấy món trang sức Vương Hân Tuệ đánh rơi trong khi vội vàng chạy trốn. Phát hiện cảnh này đã bị người khác thấy được, nét mặt của bốn gã đàn ông lạnh lẽo. Liễu Thực cõng Phó Viện Nhi lên, âm trầm nhìn mặt ba người khác: “Con nhỏ đó giao bọn mày xử lý.”
Một mình Liễu Thực cõng Phó Viện Nhi đi về một hướng khác.
Để mình không bại lộ, cũng vì bồi tội cho hai tên công nhân bị gã hố, Kim Viễn Cao từ đầu đến cuối đều giữ im lặng, trơ mắt nhìn Vương Hân Tuệ tử trạng thê thảm bị giội xuống bồn cầu trong nhà vệ sinh.
Kim Viễn Cao cũng không biết Liễu Thực giấu xác của Phó Viện Nhi ở đâu, nhưng một năm sau khi trường học được mở rộng xong, hai tên công nhân hiếp chết Vương Hân Tuệ cũng lần lượt chết đi.
Kim Viễn Cao bị nỗi sợ giày vò đến mức suy nhược thần kinh, gã đến tìm Liễu Thực, Liễu Thực giấu gã xuống đường cống ngầm của trường học, chỉ cần không để nữ quỷ tìm được gã thì nữ quỷ sẽ không có cách nào giết chết gã.
Kim Viễn Cao cứ trốn như vậy, trốn đến tận giờ.
Giang Lạc nói ngay: “Báo cảnh sát.”
Cảnh sát nhanh chóng ập đến nhà kho, đi cùng cảnh sát còn có nhân viên công tác. Bọn họ giống như đã chuẩn bị sẵn sàng, không cần mấy người Giang Lạc nhiều lời liền bắt Kim Viễn Cao đi.
Nhân viên công tác mong đợi hỏi: “Các cậu muốn đưa ra đáp án bây giờ không?”
Giang Lạc lắc đầu: “Chúng em sẽ nộp sau.”
Thời gian đến khi kết thúc thi đấu còn năm tiếng, trong ba câu hỏi qua cửa chỉ còn sót lại một câu quan trọng nhất – Thi thể của Phó Viện Nhi bị giấu ở đâu?
Diệp Tầm nói: “Trong các manh mối được cho chỉ còn một cái chưa dùng tới.”
“4-5 nhân gian.” Giang Lạc cười khổ: “Tớ đã nhìn dưới gầm giường, đục mặt tường, đều không tìm thấy xác của Phó Viện Nhi, chẳng lẽ lại ở trong tường kép giữa tầng lầu?”
Lục Hữu Nhất tùy tiện nói: “Văn phòng Liễu Thực chính là phòng bốn người đó.”
Cát Chúc cười to: “Không lẽ cậu nghĩ người ta sẽ để xác chết trong văn phòng hả?”
Giang Lạc nhớ tới tấm bảng chấm công của Liễu Thực, ánh mắt sáng lên: “Có lý.”
“Liễu Thực giết chết Phó Viện Nhi, còn giấu thi thể Phó Viện Nhi ở trong trường, tại sao trong lúc không ai phát hiện, hắn không rời khỏi trường cấp ba Trường Thanh?” Giang Lạc tăng tốc chạy đến phòng làm việc: “Mỗi ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa đến lớp, suốt năm tháng qua không hề đến trễ một ngày. Tư duy của kẻ biến thái không thể dùng suy nghĩ của người thường để lý giải, không chừng hắn nghĩ rằng để thi thể dưới mí mắt của mình mới là nơi an toàn nhất?”
Như thế có thể đề phòng bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh, bởi vì chính hung thủ giết người đang ngày ngày canh giữ bên cạnh thi thể.
Lục Hữu Nhất chạy theo, khó hiểu hỏi: “… Vậy thì sao cậu có thể lý giải suy nghĩ của biến thái chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.