Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách

Chương 52: chương 16






Bước qua cánh cổng sắt của Học Viện, Tessa cảm thấy hơi giống nàng công chúa ngủ trong rừng rời lâu đài bị bao bởi rặng gai. Học Viện nằm ở giữa một quảng trường, và những con phố tỏa từ đó đi bốn hướng, chạy ngoằn nghèo như mê cung giữa những căn nhà. Jem vẫn nắm khuỷu tay cô theo một cách rất khách khí và dẫn Tessa đi vào một con hẻm nhỏ. Bầu trời trên đầu mang màu thép xám. Đường phố vẫn còn ẩm ướt sau trận mưa lúc nãy, và những mặt nhà trông như dính vào nhau lấm tấm vết nước chảy và đọng bụi đen sì.
Jem nói trong khi họ bước đi, không nhắc nhiều tới điểm đến nhưng tiếp tục cuộc trò chuyện dễ chịu, nói cho cô biết anh đã nghĩ gì về Luân Đôn khi lần đầu tiên đến đây, khi mọi thứ xung quanh anh đều khoác màu xám – kể cả con người! Anh đã không thể tin mưa lại đổ xuống một nơi nhiều và khó chịu tới vậy. Cái cảm giác ẩm ướt dường như tới từ nền nhà và từ trong xương tủy, khiến anh nghĩ mình là một cái cây và sẽ có ngày mọc ra rêu mốc. “Rồi em sẽ quen thôi,” anh nói khi họ rời con hẻm nhỏ và bước tới đường Fleet rộng rãi. “Dù đôi lúc em nên được giũ như giũ khăn mặt vậy.”

Nhớ lại sự xô bồ của phố xá ban ngày, Tessa thấy dễ chịu khi thấy nơi đây yên tĩnh hơn vào ban tối, đám đông đi lại như mắc cửi giờ chỉ còn là vài bóng người lác đác rảo bước trên vỉa hè, đầu cúi xuống và đi khuất trong bóng tối. Trên đường vẫn có những cỗ xe ngựa và những người xà ích, dù không ai có vẻ để ý tới Jem và Tessa. Phép che mờ chăng? Tessa thắc mắc nhưng không hỏi. Cô muốn được nghe Jem nói. Anh bảo đây là khu phố cổ nhất, nơi bắt nguồn của Luân Đôn. Những cửa hàng nằm hai bên đường đã đóng cửa, rèm đã kéo xuống nhưng những tấm biển quảng cáo vẫn sáng lên ở mặt tiền, quảng cáo từ xà phòng Pears tốt cho tóc tới giục người ta tham gia vào một buổi giảng về tâm linh. Khi Tessa đi, đôi khi cô thoáng thấy những ngọn tháp của Học Viện giữa những tòa nhà, và không thể không tự hỏi liệu những người khác có thể thấy họ không. Cô nhớ tới người phụ nữ bán vẹt có làn da xanh và mọc lông vũ. “Người thường có thật sự không thể thấy Học Viện không?” Vì tò mò nên cô hỏi Jem.
“Để anh chỉ cho em cái này”, anh nói. “Dừng ở đây”. Anh nắm khuỷu tay Tessa và quay cô nhìn ra đường. Anh chỉ. “Em thấy gì ngoài đó?”
Cô nheo mắt nhìn con phố; họ đã tới giao lộ giữa phố Fleet và phố Chancery. Có vẻ ở chỗ họ đứng chả có gì kỳ lạ. “Mặt tiền của một nhà băng. Còn gì để nhìn nữa chứ.”
“Giờ để đầu óc em bay xa hơn chút đỉnh,” anh vẫn nói bằng giọng ôn tồn như cũ. “Hãy nhìn thứ khác như em sẽ tránh nhìn thẳng vào một con mèo để không làm nó sợ. Sau đó em thử liếc nhìn nhà băng và làm thật nhanh nhé!”

Tessa làm theo - và trố mắt nhìn. Nhà băng đã biến mất; thế vào đó là một quán rượu một nửa bằng gỗ, với rất nhiều ô cửa sổ hình thoi. Ánh sáng trong những ô cửa sổ có màu đỏ, và qua cánh cửa trước đang mở, thêm nhiều ánh sáng đỏ ùa ra vỉa hè. Trong đó có những bóng hình đang di động – không phải kiểu bóng người quen thuộc, mà là những cái bóng quá cao và gầy, quá dài hoặc quá nhiều chi. Những tràng cười cao, ngọt ngào nghe như tiếng nhạc, ám ảnh và thu hút. Một tấm biển hình người đàn ông véo mũi con quỷ, bên dưới có đề dòng chữ QUÁN QUỶ, được treo trên tường.
Đây là nơi Will tới vào đêm nọ. Tessa nhìn Jem. Anh đang nhìn vào quán, bàn tay đặt khẽ trên cánh tay cô, hơi thở chậm rãi và nhẹ nhàng. Cô có thể thấy ánh sáng đỏ từ quán phản chiếu trên mái tóc bạc của anh giống như ánh hoàng hôn trên mặt nước. “Đây là nơi yêu thích của anh sao?” Cô hỏi.
Vẻ căng thẳng biến mất trong đôi mắt anh; anh nhìn cô rồi cười. “Chúa ơi, không ,” anh nói. “Chỉ là cái anh muốn em thấy thôi.”
Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc áo bành tô đen và đội một chiếc mũ lụa đẹp đẽ rời quán. Khi ông ta ngước nhìn đường, Tessa thấy ông ta có nước da đen thẫm như mực, tóc và bộ râu trắng như tuyết. Tessa quan sát thấy ông ta đi về phía đông tới đường Strand. Cô tự hỏi liệu ông ta có thể thu hút những ánh mắt hiếu kỳ không, nhưng có vẻ là không. Nói đúng hơn, những người phàm đi qua QUÁN QUỶ dường như chả để ý tới nó chút nào, thậm chí khi vài bóng dáng khẳng khiu ríu rít rời quán và suýt đâm phải một người đàn ông có dáng vẻ mệt mỏi đang ngồi xe lăn. Ông ta dừng lại bối rối nhìn quanh, rồi nhún vai và đi tiếp.

“Ở đó từng có một quán rượu bình thường,” Jem nói. “Khi càng ngày càng có nhiều cư dân Thế Giới Ngầm tới đây, Nephilim bắt đầu lo ngại Thế Giới Bóng Tối đang hòa nhập vào thế giới của người phàm. Họ ngăn người phàm tới nơi đó bằng phép che mờ để thuyết phục họ rằng quán rượu đã bị phá và nhà băng thế chỗ nó. Giờ gần như chỉ có cư dân Thế Giới Ngầm lui tới quán Quỷ thôi.” Jem ngước nhìn mặt trăng và nhíu mày. “Cũng muộn rồi. Chúng ta nên đi thôi.”
Sau khi liếc nhìn quán Quỷ thêm lần nữa, Tessa đi sau Jem. Anh vừa đi vừa thoải mái trò chuyện và chỉ những điều thú vị - Đền Thánh, nơi những phiên tòa xét xử theo pháp luật được diễn ra ngày nay, và nơi các hiệp sĩ dòng đền đã cứu sống những người hành hương đang trên đường tới Đất Thánh. “Các hiệp sĩ là bạn của Nephilim. Người phàm, nhưng họ biết về Thế Giới Bóng Tối. Và tất nhiên,” anh bổ sung khi họ đi qua khỏi một mạng lưới chằng chịt những con phố và bước tới cầu Blackfriars, “rất nhiều Tu Huynh Câm từng là Tu Sĩ Đen, nhưng không ai có thể chứng minh điều đó. Đến rồi,” anh nói và chỉ về đằng trước. “Nơi yêu thích của anh ở Luân Đôn.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.