Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách

Chương 51: chương 15.3






“Vậy là em nghe trộm hả?” anh hỏi. “Và giờ em ở đây để giáo huấn anh về ông anh trai quý báu của em?”
“Ít nhất em có điều để giáo huấn, trong khi Nathaniel chẳng thể nói gì.” Tessa quay sang Charlotte. “Em sẽ không để Tu Huynh Enoch cào nát trí óc Nate ra đâu. Anh ấy đã ốm lắm rồi; điều đó sẽ giết chết anh ấy mất.”
Charlotte lắc đầu. Chị có vẻ kiệt quệ, gương mặt xám ngoét, mí mắt sụp xuống. “Em yên tâm, chúng ta sẽ đợi anh ấy bình phục rồi mới hỏi chuyện anh ấy.”
“Nếu anh ấy ốm hàng tuần hay hàng tháng thì sao?” Will nói. “Chúng ta không có nhiều thời gian tới vậy.”
“Sao lại không? Anh vội gì mà muốn thí mạng anh trai em chứ?” Tessa nạt.
Đôi mắt Will như hai mảnh kính xanh. “Em chỉ quan tâm tới chuyện tìm anh mình. Và giờ em đã tìm ra anh ta. Chúc mừng em. Nhưng đây không phải mục đích của bọn anh. Em nhận ra, đúng chứ? Bọn anh thường không đi chệch hướng xa tới vậy chỉ vì một gã phạm nhân người phàm.”
“Điều Will muốn nói,” Jem xen vào, “nhưng không biết diễn đạt là…” Anh ngừng lại và thở dài. “De Quincey nói anh trai em là kẻ tâm phúc của hắn. Và giờ de Quincey đã trốn và bọn anh không biết hắn trốn đâu. Những giấy tờ bọn anh tìm được trong phòng làm việc của hắn cho thấy de Quincey tin rằng sắp có một cuộc chiến giữa cư dân Thế Giới Ngầm và Thợ Săn Bóng Tối, chúng ta sẽ phải chiến đấu với những người máy hắn đang chế tạo và chắc chắn sẽ sử dụng. Em có thể thấy vì sao bọn anh muốn biết hắn ở đâu và những điều khác mà anh trai em biết.”

“Có lẽ anh muốn biết những điều đó,” Tessa nói, “nhưng đây không phải cuộc chiến của em. Em không phải Thợ Săn Bóng Tối.”
“Quả vậy,” Will nói. “Đừng nghĩ bọn anh không biết.”
“Im nào Will.” Charlotte cộc cằn hơn bình thường. Chị quay sang nhìn Tessa và đôi lông mày tỏ ý cầu xin. “Bọn chị tin em, Tessa ạ. Em cũng cần tin bọn chị.”
“Không,” Tessa nói. “Em không tin.” Cô có thể cảm nhận ánh mắt của Will và đột nhiên nổi cáu. Sao anh có thể lạnh lùng với cô, nổi giận với cô? Cô đã làm gì để phải chịu đựng chúng? Cô để anh hôn mình. Chỉ vậy thôi. Nhưng không hiểu sao nó đã xóa sạch mọi thứ cô làm trong tối đó. “Chị muốn lợi dụng em - cũng như Chị Em Hắc Ám - và ngay khi chị có cơ hội, chị muốn em sử dụng quyền năng của mình mà không quan tâm xem nó nguy hiểm đến nhường nào! Chị cư xử như thể em phải có trách nhiệm với thế giới, với luật pháp và Hiệp Định của chị, nhưng đó là thế giới của chị, và chị phải có nghĩa vụ với nó. Chị không làm nên trò trống gì cũng không phải lỗi của em!”
Tessa thấy Charlotte trắng bệch và ngồi ngả lưng ra ghế. Cô cảm thấy ngực quặn lại. Cô không muốn làm tổn thương Charlotte. Nhưng cô vẫn phải nói. Cô không thể ngăn mình, mọi lời cứ ào ạt tuôn ra. “Chị nói rằng chị không ghét cư dân Thế Giới Ngầm. Nhưng sự thật không phải vậy, đúng chứ? Chị chỉ nói suông thôi. Chị không quan tâm tới họ. Và còn về người phàm nữa, chị có bao giờ nghĩ chị sẽ bảo vệ họ tốt hơn nếu chị không ghét họ đến vậy không?” Cô nhìn Will. Gương mặt anh xanh xao, ánh mắt sáng quắc. Anh có vẻ - cô không biết có thể diễn tả nổi biểu hiện của anh không. Chắc là kinh hãi, nhưng không phải vì cô; nỗi kinh sợ tới từ điều sâu thẳm hơn.
“Tessa,” Charlotte định tranh cãi nhưng Tessa đã lao ra cửa. Cô quay lại một lần cuối tại ngưỡng cửa và thấy tất cả đang nhìn mình.
"Tránh xa anh trai em ra,” cô quát tháo. “Và đừng đi theo em.”
Tessa thấy nổi giận có chủ ý cũng có cái hay của nó. Giận dữ mà dốc sạch nỗi lòng cũng khiến cô yên ổn phần nào.
Tất nhiên, phần sau đó sẽ kém vui hơn. Một khi bạn nói với họ rằng đừng đi theo bạn, vậy bạn sẽ đi đâu? Nếu cô trở lại phòng thì chẳng khác nào bảo họ rằng cô đã hạ hỏa. Cô không thể tới mang theo tâm trạng u ám tới gặp Nate và đi lang thang có thể khiến cô gặp Sophie hay Agatha.
Cuối cùng cô đi theo một cầu thang hẹp và uốn lượn dẫn xuống dưới Học Viện. Cô đi qua chính điện sáng ánh đèn phù thủy và bước ra ngoài thềm rộng rãi, nơi cô ngồi sụp xuống và vòng tay ôm mình, run rẩy trước cơn gió lạnh không ngờ trước. Chắc hẳn trời vừa đổ mưa vì những bậc thang ướt đẫm và những khoảng sân lát đá đen sáng như gương. Mặt trăng đã ló khỏi những đám mây và cái cổng lớn bằng sắt lóe ánh đen dưới ánh sáng mập mờ. Chúng ta là cát bụi và bóng tối.
“Anh biết em đang nghĩ gì.” Giọng nói vang tới từ ngưỡng cửa đằng sau Tessa nhẹ như tiếng gió thổi lá cây lao xao.
Tessa quay lại. Jem đứng ở khung cửa tò vò, ánh đèn phù thủy trắng sáng sau lưng tỏa chiếu lên mái tóc anh, khiến nó sáng như kim loại. Nhưng gương mặt anh lại chìm trong bóng tối. Anh cầm cây gậy ở tay phải; đôi mắt rồng sáng quắc như đang quan sát Tessa.
“Em không nghĩ vậy.”
“Em đang nghĩ. Nếu họ gọi cái thời tiết ẩm ướt chán ngắt này là mùa hè, vậy mùa đông sẽ ra sao? Em sẽ ngạc nhiên đấy. Mùa đông cũng chẳng khác biệt nhiều.” Anh ra ngồi cạnh Tessa, nhưng không quá gần. “Chỉ có mùa xuân mới đẹp thôi.”

“Vậy sao?” Tessa không hứng thú mấy.
“Không. Thật ra trời cũng âm u và ẩm ướt thế này thôi.” Anh liếc nhìn cô. “Anh biết em bảo bọn anh đừng đi theo em. Nhưng anh rất mong em chỉ muốn ám chỉ Will thôi.”
“Đúng vậy.” Tessa quay sang nhìn anh. “Em không nên la hét như vậy.”
“Không, em có quyền nói những điều đó.” Jem nói. “Thợ Săn Bóng Tối bọn anh đã như hiện giờ từ rất lâu rồi, và vì đầu óc hẹp hòi nên bọn anh thường quên mất phải nhìn tình hình theo quan điểm của người khác. Chuyện bao giờ cũng chỉ xoay quanh việc đó có lợi hay có hại cho Nephilim. Đôi lúc anh nghĩ bọn anh quên mất phải nghĩ xem việc mình làm cớ lợi hay hại cho thế giới.”
“Em không định làm chị Charlotte đau lòng.”
“Charlotte rất nhạy cảm về vấn đề điều hành Học Viện. Vì là phụ nữ nên chị ấy phải rất cố gắng để khiến mọi người lắng nghe mình và kể cả vậy thì quyết định của chị ấy cũng hay bị chê bai. Em đã nghe Benedict Lightwood nói gì trong cuộc họp của Enclave rồi đấy. Chị ấy cảm thấy mình không được quyền phạm lỗi.”
“Chúng ta thì được sao? Bọn anh được phép phạm lỗi sao? Mọi chuyện bọn anh làm đều liên quan đến sống chết.” Tessa hít đầy phổi không khí mờ sương. Nó có mùi của thành phố, kim loại, tro bụi, mùi ngựa và nước sông. “Em chỉ… em cảm thấy đôi lúc em như không chịu nổi vậy. Không một chút nào. Em ước em chưa từng biết mình là gì. Em ước Nate đang ở nhà và những chuyện này không xảy ra.”
“Đôi lúc,” Jem nói, “cuộc đời có thể thay đổi nhanh hơn đầu óc và trái tim chúng ta. Anh nghĩ có những lúc, khi cuộc sống của chúng ta bị xáo trộn, chúng ta luôn mong nó trở về như xưa - đó là khi chúng ta đau khổ nhất. Nhưng từ kinh nghiệm bản thân, anh có thể nói với em rằng, em sẽ quen thôi. Em sẽ học được cách sống cuộc đời mới và em không thể tưởng tượng, hay thậm chí nhớ tới cuộc sống trước kia.”
“Anh đang nói là em sẽ quen với việc làm pháp sư, hay bất cứ thân phận nào của em bây giờ.”
“Em vẫn sẽ là em thôi. Điều này không hề mới. Chỉ có điều em phải tìm hiểu về nó thôi.”
Tessa hít một hơi sâu và chậm rãi thở ra. “Lúc rồi em không thật lòng muốn nói vậy đâu,” cô nói. “Em không nghĩ Nephilim tệ tới độ đó.”
“Anh biết em không có ý đó. Nếu không, em đã chẳng ở đây. Em sẽ ở bên anh trai mình để bảo vệ anh ấy khỏi ý định đáng sợ của bọn anh.”
“Will cũng không có ý như anh ấy nói, phải không?” Tesa nói sau một lúc. “Anh ấy sẽ không làm hại Nate.”
“À.” Jem nhìn ra ngoài cửa, đôi mát xám trầm tư.“Em đúng. Nhưng anh ngạc nhiên khi em nhận ra. Anh biết. Nhưng anh mất nhiều năm mới hiểu được Will. Để hiểu lúc nào cậu ấy nói thật lòng và lúc nào không.”
“Vậy anh không bao giờ giận anh ấy?”

Jem cười lớn. “Khó nói lắm. Đôi lúc anh chỉ muốn bóp chết cậu ta cho xong.”
“Và làm sao anh ngăn được mình?”
“Anh tới một nơi anh thích ở Luân Đôn,” Jem nói, “anh sẽ đứng đó nhìn dòng sông, nghĩ về dòng chảy cuộc đời, về dòng sông tiếp tục chảy, cuốn đi những thất vọng trong cuộc đời chúng ta.”
Tessa hứng thú. “Có thành công không anh?”
“Không hẳn, nhưng sau đó anh nghĩ về chuyện nếu muốn, anh có thể giết cậu ta trong khi cậu ta ngủ, và anh thấy khá hơn.”
Tessa cười khúc khích. “Vậy nơi yêu thích của anh ở đâu vậy?”
Jem có vẻ trầm ngầm mất một lúc. Sau đó anh đứng bật dậy và giơ tay không cầm cái gậy ra. “Để anh dẫn em đi.”
“Có xa không?”
“Không hề.” Anh mỉm cười. Anh có một nụ cười đẹp, Tessa nghĩ - và dễ lây sang người khác. Cô không thể không cười đáp lại, với cảm giác như lần đầu tiên cảm thấy trong đời.
Tessa nắm tay anh đứng dậy. Tay Jem ấm áp và mạnh mẽ, có sức an ủi tới bất ngờ. Cô lưỡng lự liếc nhìn Học Viện một lần rồi để anh kéo mình qua cánh cổng sắt và bước vào bóng tối của thành phố.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.