Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 105: Chu thiên khiếu huyệt




Ở lại Phi Mã mục trường được một tháng, trong khoảng thời gian này Thương Tú Tuần thuận tay bắt được tam chấp sự Đào Thúc Thịnh là nội gian, Sở Dương lại tiếp tục lên đường du lãm thiên hạ, chỉ là lần này lại có thêm một lang trung lưng đèo gùi thuốc.
Trước khi đi, Sở Dương cũng đã đạt thành hiệp nghị với Phi Mã mục trường, từ nay về sau, Phi Mã mục trường hợp tác toàn diện cùng Sở phủ, thậm chí có thể nghe theo Sở phủ chỉ huy, tuy nhiên Lỗ Diệu Tử lại đưa ra một yêu cầu.
Tương lai nhất định phải cho Thương Tú Tuần một danh phận.
Sở Dương lúc này tê cả da đầu.
Một tháng qua, hắn cũng phát hiện ánh mắt Thương Tú Tuần nhìn mình càng ngày càng không thích hợp, vậy nên hắn mới vội vã rời đi, nào ngờ lại bị lão gia hỏa Lỗ Diệu Tử nói trắng ra.
"Hắc hắc, tiểu gia hỏa ngươi diễm phúc không cạn nhỉ!"
Trên đường, Tôn đạo trưởng cười tủm tỉm.
Sở Dương ngượng ngùng cười cười.
Liễu Trinh lại nhếch miệng.
"Tôn đạo trưởng, ta có một pháp có thể ngự kiếm thanh minh, trong chốc lát đi khắp ngũ hồ tứ hải, có thể tiết kiệm được không ít thời gian đi đường, ngươi muốn học không?" Sở Dương bỗng nhiên cười tủm tỉm nói.
"Thật sự có pháp này?"
Tôn đạo trưởng lập tức bị khơi gợi hứng thú, hắn đi trong sơn dã, mặc dù thực lực không tầm thường nhưng cũng biết đi đường khổ sở, đặc biệt là những nơi thâm sơn cùng cốc mà hắn hay đến hái thuốc lại càng không tiện.
"Đương nhiên rồi!"
Trong lúc nói chuyện, Sở Dương truyền ngự kiếm pháp cho Tôn Tư Mạc, pháp này được thôi diễn từ Phi Tiên kiếm pháp nên không có yêu cầu gì khắt khe.
"Ngự kiếm thuật thật tinh diệu!"
Tôn đạo trưởng sau khi nghe xong thì nhắm mắt trầm tư, sau thời gian một chén trà thì mở mắt thán phục, rút nhuyễn kiếm từ trên người ra ném tới trước, thanh nhuyễn kiếm lơ lửng trong không trung, hắn bắn người nhảy lên trên thân kiếm.
Xiêu xiêu vẹo vẹo, run rẩy khiến Sở Dương trông mà buồn cười nhưng trong lòng cũng đại chấn.
Ngộ tính của Tôn đạo trưởng thật rợn người, tự thân mày mò ngộ ra được bí mật ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt, đây quả thực là chuyện khiến người hoảng sợ.
Chỉ trong chốc lát, Tôn đạo trưởng đã nắm giữ được ngự kiếm pháp.
Với tài năng của Tôn đạo trưởng, nếu thả trên Thiên Vũ đại lục thì ắt kinh diễm thiên hạ.
Đáng tiếc, đây là thế giới Đại Đường.
Lại một lát sau, Tôn đạo trưởng tựa như đã ngự kiếm hành không được tốt nên mừng rỡ như đứa trẻ con, làm đủ loại động tác giữa không trung.
"Công tử, ta cũng có thể không?"
Liễu Trinh bỗng nhiên mở miệng.
"Vậy ngươi phải tu luyện cho thật tốt!"
Sở Dương cười nói.
"Tốt, ta nhất định sẽ hảo hảo tu luyện!"
Liễu Trinh gật mạnh đầu.
BỊCH!
Tôn đạo trưởng trở về, đáp xuống trước người Sở Dương, cười tươi rói nói: "Ngự kiếm pháp thật thần kỳ, đa tạ đa tạ!"
"Không có gì!"
Sở Dương khoát tay nói: "Nếu ngài không ngại thì có thể gọi ta một tiếng Sở lão đệ!"
"Được, ta nhận lão đệ ngươi!"
Tôn Tư Mạc vô cùng vui sướng.
"Tôn lão ca!"
Sở Dương càng cao hứng hơn.
Quan hệ giữa hai người lại gần gũi hơn khá nhiều, trên đường hành tẩu, chỗ không có người, Tôn đạo trưởng thỉnh thoảng lại ngự kiếm mà đi, càng lĩnh hội thì hắn càng cảm giác được sự ảo diệu của pháp này, càng say mê hơn.
Trong lúc đó, Sở Dương tự nhiên nói đến phương pháp mở khiếu huyệt, thậm chí giảng giải Ngũ Đế Luân Hồi quyền được hắn thôi diễn từ Ngũ Đế quyền cho đối phương, thử xem đối phương có thể giúp đỡ thôi diễn tiếp quyền này hay không.
Tôn đạo trưởng cũng bị sự tinh diệu của Ngũ Đế quyền và sự thâm ảo của Ngũ Đế Luân Hồi quyền chấn nhiếp.
"Lão đệ, ngươi thôi diễn Ngũ Đế Luân Hồi quyền nhưng lại mất đi sự huyền ảo của Ngũ Đế quyền!"
Một tháng sau, dưới ngọn núi, bên cạnh một con sông, Tôn đạo trưởng trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng nói ra.
Hơn một tháng này, hai người đều đang thôi diễn công pháp, Sở Dương càng thêm không keo kiệt, nói hết những phương pháp tu luyện mà hắn biết ra, cùng Tôn đạo trưởng ở một chỗ lĩnh hội.
"Nói như nào?"
Sở Dương thân thể đại chấn.
"Chỗ tinh diệu của Ngũ Đế quyền là cô đọng ngũ hành chân khí, đây mới là căn bản!"
Tôn đạo trưởng nghiêm túc nói: "Ta có cảm giác, trên Ngũ Đế quyền sở hữu phương pháp có thể mở ra một trăm lính tám, một trăm tám mươi, hai trăm bốn mươi, ba trăm sáu mươi và sau cùng là ba trăm sáu mươi lăm chu thiên viên mãn khiếu huyệt."
Sở Dương thân thể đại chấn, mắt bốc lửa.
Tôn đạo trưởng tiếp tục nói: "Ta từng chiếm được truyền thừa của Hoa Đà, được lão nhân gia truyền cho Ngũ Cầm hí, đây cũng là một pháp rèn luyện thân thể, đạt tới ngũ hành tương hỗ cân bằng! Sau nhiều năm nghiên cứu, ta nhận thấy thân thể con người vốn là một bảo khố, tựa như thiên địa vũ trụ. Tương tự, cũng phải để ý âm dương hòa hợp, ngũ hành tương sinh tương khắc.
"Lão Tử từng nói, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Nhất là hỗn độn vô cực, nhị là âm dương hòa hợp, tam là thiên địa nhân tam tài, nên vì ngũ hành chi diệu, ngũ hành vận chuyển, tạo hóa liên tục, diễn hóa vạn vật."
Tôn đạo trưởng nói tiếp: "Người là vạn vật chi linh nên tự nhiên cũng tuân theo lý này, lấy ngũ hành làm căn bản. Mà Ngũ Đế quyền là tu luyện ngũ hành chi khí, mở ra tối bản nguyên chi lực của cơ thể con người, tầng tầng dân cao dần cho đến sau cùng mở ra chu thiên khiếu huyệt."
"Chu thiên khiếu huyệt, chu thiên khiếu huyệt."
Cho đến lúc này, Sở Dương mới dư vị tới.
Số lượng chu thiên không phải ba trăm sáu mươi mà là ba trăm sáu mươi lăm.
"Mà ngươi thì sao?"
Tôn đạo trưởng nhìn Sở Dương, nói: "Mặc dù không biết lai lịch của ngươi, cũng không biết sao ngươi chiếm được những công pháp huyền ảo khó lường này, nhưng những việc ngươi làm lại quang minh lỗi lạc, có khí độ tạo phúc cho muôn dân. Tuy nhiên, Ngũ Đế quyền mà ngươi tự thôi diễn ra lại hơi sai, sát ý quá nặng, đi hướng cực đoan, không có chân ý ngũ hành, vậy nên sao có thể thôi diễn tiếp?"
Sở Dương thân thể đại chấn, con mắt âm tình bất định.
"Ngũ Đế quyền, Ngũ Đế quyền lại phân thành Thanh Đế quyền, Xích Đế quyền, Hoàng Đế quyền, Bạch Đế quyền và Hắc Đế quyền, đây rõ ràng là thuộc ngũ hành, mà ta ếch ngồi đáy giếng, chỉ cầu uy năng nhưng lại mất đi căn bản."
Sở Dương thông minh cỡ nào, chỉ đi vào hẻm, càng đi về trước càng cực đoan, cũng càng lún sâu, khó tự kiềm chế được. Bây giờ được Tôn đạo trưởng cảnh tỉnh, chỉ điểm một phen nên triệt để minh ngộ.
Trên thực tế, chuyện này không thể trách hắn được, người nào tu luyện mà không có danh sư chỉ điểm? Còn hắn thì sao? Ngoại trừ Kiếm Thánh ra thì không có sư phụ nào cả. Lúc ấy ở trong thế giới Phong Vân, bởi cảnh giới nên hắn không thể nào nghĩ nhiều như vậy.
Khi quay lại Thiên Vũ đại lục thì luôn một mực tính toán chém giết, thời gian có hạng, lại không tìm được người để thỉnh giáo.
Về phần Vương lão thì lại quá mức cao thâm mạt trắc, thậm chí coi hắn như con cờ để tính kế, những chuyện này sao Sở Dương không biết cho được? Chăng qua hắn một mực giả bộ hồ đồ, thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
"Đây chỉ là thứ nhất."
Tôn đạo trưởng thở dài, nói tiếp: "Cảnh giới Tông sư huyền ảo khó lường, thập nhị luân hồi, nhị thập tứ trọng thiên các loại, mỗi một cực hạn đều là một loại giam cầm, càng lên cao càng khó đánh vỡ! Đặc biệt là sau khi đạt tới hai trăm bốn mươi khiếu huyệt, lại muốn tiến thêm một bước thì hết sức khó khăn. Lúc đó ta minh tư khổ tưởng ròng rã ba năm mới nghĩ đến phương pháp tiếp sau, tiếp tục thôi diễn. Lúc đến ba trăm sáu mươi khiếu huyệt thì ta bị triệt để giam cầm, dù phỏng đoán sao đi nữa cũng không thể nghĩ ra được năm khiếu huyệt sau cùng nằm ở chỗ nào. Về phần phương pháp tu luyện cụ thể, ha ha, với sức một mình ta thì sao có thể thôi diễn ra được? Chỉ có thể phỏng đoán đại khái thôi."
Sở Dương chăm chú lắng nghe, giống như một học đồ thành kính.
Ngay cả Liễu Trinh cũng yên tĩnh trở lại, ngồi ở một bên, nâng cằm lên. Nàng biết đây là kỳ ngộ khó được, một khi bỏ lỡ thì sợ sau này rất khó tiếp xúc được.
"Năm khiếu huyệt sau cùng tất nhiên là ngũ hành căn bản?"
Sở Dương bỗng nhiên nói.
"Không tệ!"
Tôn đạo trưởng gật đầu: "Trong hơn mười năm, ta thôi diễn thế nào cũng không thể tìm ra năm huyệt cuối cùng được, về sau ta lại xem Ngũ Cầm hí nên được thông suốt."
"Chẳng lẽ?"
Sở Dương trong lòng cuồn loạn, nhịn không được run.
"Năm khiếu huyệt sau cùng tất nhiên là ngũ hành căn bản!"
Tôn đạo trưởng mắt lóe tinh quang: "Nhân thể ngũ hành chi căn ở vị trí nào?"
"Ngũ tạng!"
Sở Dương nói xong, triệt để minh ngộ.
"Đúng, chính là ngũ tạng, năm huyệt sau cùng ở trong ngũ tạng!"
Tôn đạo trưởng nói: "Mặc dù sáng tỏ nhưng ta tốn thêm hai mươi năm cũng không thể tìm ra được phương pháp mở năm khiếu huyệt này, thậm chí ngay cả ngũ tạng ở đâu cũng không phát hiện được, ta nảy ra phỏng đoán."
"Sau khi mở ra ba trăm sáu mươi khiếu huyệt thì chúng mới hiển hiện?"
Sở Dương nghĩ đến tình huống của bản thân, hắn tu luyện Khô Mộc tâm kinh đạt đến tầng thứ tư, phản chiếu tự thân thì chỉ nhận ra ba trăm sáu mươi khiếu huyệt, xem khắp người cũng chỉ có tối đa như thế.
Bây giờ biết được còn có năm khiếu huyệt cuối cùng mà ngay cả Khô Mộc tâm kinh cũng không thể phát hiện, không khỏi nảy ra suy đoán to gan: "Chỉ khi mở ra ba trăm sáu mươi khiếu huyệt thì năm khiếu huyệt cuối cùng mới có thể hiển hiện?"
"Đây cũng là suy đoán của ta!"
Tôn đạo trưởng tán thán nói: "Nhân thể huyền bí, tiên nhân chi lực cùng tận, y nguyên không thể nào tận dòm. Đây cũng là phương hướng cố gắng sau này của ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.