Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 104: Ánh sáng hy vọng




Đến khi bình minh sáng tỏ, dưới sự phụ trợ của thủ vệ Phi Mã mục trường, vạn giặc cướp đã bị giết sạch. Ba mươi sáu huyết vệ không ai tử vong nhưng toàn thân đầy vết thương, mệt thở hồng hộc, ngay cả Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cũng thiếu chút tê liệt ngã xuống.
Bọn hắn giết người, giết đến muốn nôn.
"Đi thôi, thu liễm tài năng, nghỉ ngơi một tháng!"
Sở Dương phất phất tay, để người của Phi Mã mục trường đưa bọn hắn đi tĩnh dưỡng, nơi này sơn thanh thủy tú, phong cảnh nghi nhân, có người hầu hạ, lại được Sở Dương truyền cho Băng Tâm quyết thì thời gian một tháng đủ để bọn hắn điều trị bản thân.
Tần Quỳnh tuân mệnh, dẫn người mà đi.
"Ba mươi sáu, chính ứng số lượng thiên cương, nếu không thể trấn áp thì tương lai bọn hắn sẽ như nào?"
Tôn Tư Mạc có chút ít lo lắng.
"Yên tâm đi, bọn hắn sẽ không trở thành cỗ máy chỉ biết giết người đâu!"
Nói xong, Sở Dương liền giảng giải chuyện Băng Tâm quyết, Tôn Tư Mạc nghe xong thì rất sợ hãi thán phục: "Hay cho Băng Tâm quyết, quả thực là vô thượng bí pháp hóa giải vô thượng lệ khí."
Ba người cùng nhau quay lại tòa thành.
Với tu vi của ba người thì một đêm không ngủ chẳng sao cả.
Ngồi trong đại sảnh, sau khi dâng trà và điểm tâm lên thì những người khác rút đi hết, chỉ còn lại Liễu Trinh và Thương Tú Tuần ngồi một bên, nghe ba vị nhân vật tuyệt thế đương thời đàm luận võ đạo.
"Ngươi đấy, với giao tình của chúng ta, chỉ cần cho người chuyển lời thì dù thiên sơn vạn thủy ta cũng sẽ chạy đến, vì sao ngươi không tìm ta?"
Tôn Tư Mạc sau khi nghe nói đến tình huống của Lỗ Diệt Tử thì khẽ oán trách: "Ngươi nghĩ cứ thế mà đi sao?"
Lỗ Diệu Tử thoáng nhìn qua Thương Tú Tuần, cười khổ nói: "Chẳng phải ta gặp được Sở phủ chủ sao?"
"Loại trừ thiên ma chân khí, thủ đoạn của Sở phủ chủ quả nhiên ghê gớm, vậy mà gạt được ánh mắt của lão đạo ta. Thật không tầm thường." Tôn Tư Mạc tán thưởng một tiếng.
Hắn rất tò mò về Sở Dương.
Ninh Đạo Kỳ là ai, danh xưng đệ nhất nhân đạo tông, vậy mà lại bị đối phương lật tay trấn áp.
"Tôn đạo trưởng!"
Sở Dương rốt cục chăm chú nói: "Lúc ngươi ở cảnh giới Tông sư mở ra cửu cửu khiếu huyệt chăng?"
Tôn Tư Mạc trước mắt, trên y dược được xưng là thiên hạ vô song, nhưng tu vi võ đạo cũng khiến người chấn kinh, không ngờ lại là một vị Đại tông sư, trong cơ thể rõ ràng mở tám mươi mốt chân khiếu được mở mang.
Thực lực của hắn tuyệt đối mạnh hơn Ninh Đạo Kỳ, nhưng một vị cường giả như vậy mà chỉ dùng y thuật nổi tiếng thế gian.
"Xác thực chỉ mở ra tám mươi mốt chân khiếu, nếu như mở toàn bộ thì thật không biết sẽ hao phí bao nhiêu kỳ trân đạo dược, như thế còn không bằng cứu được nhiều người hơn!"
Tôn Tư Mạc thành thật trả lời.
Sở Dương nổi lòng tôn kính, nếu người khác nói như thế thì tuyệt đối là hạng người mua danh chuộc tiếng, nhưng những lời này lại do Tôn Tư Mạc nói nên tuyệt đối khiến người tin phục.
Đây là một lão nhân đáng được người khác tôn kính.
"Thiên hạ truyền thừa không phải nói chỉ có thập nhị luân hồi và nhị thập tứ trọng thiên khiếu huyệt thôi sao? Tôn đạo trưởng sao lại mở được tám mươi mốt khiếu huyệt vậy?"
Sở Dương không hiểu.
"Thế gian thực có thuyết pháp đó, nhưng ta là y giả."
Tôn Tư Mạc cười nói: "Trung y chẩn trị, thân người có ba trăm sáu mươi mốt huyệt vị, mặc dù có khác với huyệt vị tu luyện võ đạo nhưng cũng khiến ta hoài nghi. Cơ thể con người thật chỉ có hai mươi tư khiếu huyệt ư? Về sau chậm rãi nghiên cứu, ta phát hiện ra khiếu huyệt quanh người tương ứng với số lượng chu thiên, chính là ba trăm sáu mươi lăm cái."
"Ba trăm sáu mươi lăm?"
Sở Dương bỗng nhiên đứng dậy, chấn kinh vạn phần.
Hắn tu luyện Khô Mộc tâm kinh tới tầng thứ tư, trải qua thăm dò kiểm tra mới phát hiện ra thân thể con người có ba trăm sáu mươi khiếu huyệt, vậy mà Tôn Tư Mạc lại nói thân thể con ngươi có ba trăm sáu mươi lăm cái, điều này sao không khiến hắn chấn kinh cho được.
"Đúng ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt, ta khẳng định. Tuy nhiên mở khiếu huyệt lại cần tinh khí quá mức khổng lồ, đặc biệt là càng về sau, mở một khiếu huyệt càng hao phí gấp đôi tinh khí so với cái trước, quá than tiếc nên ta bất đắc dĩ phải từ bỏ."
Tôn Tư Mạc nói giọng chắc nịch.
Sở Dương chậm rãi ngồi xuống, kìm nén sóng to gió lớn trong lòng, nói sang chuyện khác: "Tôn đạo trưởng, ngươi hành y thiên hạ nhưng mục tiêu là gì?"
"Thiên hạ vô bệnh, hoặc là người trong thiên hạ ai cũng có thuốc ai cũng tự cứu được!"
Tôn Tư Mạc thương xót nói.
"Có thể đạt tới sao?"
Sở Dương hỏi lại, lại khiến cho Thương Tú Tuần ở bên cạnh lộ ra vẻ không hiểu, không biết mục đích của Sở Dương là gì, Lỗ Diệu Tử như có điều suy nghĩ, còn Liễu Trinh thì lại mím môi một cái, cười thản nhiên.
"Ài! Làm sao đạt được?"
Tôn Tư Mạc vô lực thở dài: "Sức người có hạn, sao làm, sao làm?"
"Nếu nói, ta có năng lực giúp ngươi làm được, ngươi tin hay không?"
Sở Dương mắt sáng rực, nói.
"Ngươi?"
Tôn Tư Mạc kinh nghi, lắc đầu như cũ: "Sao làm được chứ? Thiên hạ rộng lớn, nhân khẩu mấy ngàn vạn, cho dù tập hợp toàn bộ y giả khắp thiên hạ cũng không thể làm được đến mức đó. Huống chi, dược liệu cũng không đủ nữa!"
"Liễu Trinh, nói!"
Sở Dương vung tay lên, bưng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch.
"Vâng, công tử!"
Liễu Trinh đứng dậy, thi lễ với ba người xong thì nhìn sang Tôn Tư Mạc, nói: "Tôn đạo trưởng, ngài vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi, hẳn phải biết đến những chuyện như muối ăn, đường trắng, cải tiến nông cụ, chăn nuôi lợn hơi, lập trại trồng trọt nhỉ."
"Ta biết chứ, những thứ kia chính đang tạo phúc cho muôn dân!"
Tôn Tư Mạc gật đầu, lại không rõ ràng cho lắm.
"Những chuyện này đều do công tử làm nên." Liễu Trinh mỉm cười.
"Cái gì?"
Tôn Tư Mạc kinh ngạc nhìn Sở Dương, một lúc lâu mới tỉnh táo lại, sau đó đứng dậy cúi người hành lễ: "Lão đạo đa tạ!"
Đây là đại biểu cho sự biết ơn của hắn.
"Ta cũng vì lo cho cái bụng cái miệng của mình mà thôi, không tính là gì cả!" Sở Dương khiêm tốn nói.
Tôn Tư Mạc lắc đầu, chỉ mỗi hắn biết được chuyện này ý vị ra sao? Những năm này, thiên hạ bách tích bị chết do đói rét ít hơn trước gấp nhiều lần.
"Tôn đạo trưởng, Liên Hợp thương hội, Sở thị võ quán, Duyệt Tân lâu đều là của công tử nhà ta."
Liễu Trinh không đợi Tôn Tư Mạc chấn kinh, tiếp tục nói: "Mở quán thụ đồ, cường thân kiện thể; thư viện học chữ, khai mở dân trí; Duyệt Tân lâu và Liên Hợp thương hội thì duy trì cung ứng!"
Dừng lại một chút, Liễu Trinh lại nói tiếp: "Công tử nhà ta đã thu mua không ít núi hoang khắp thiên hạ, thuê nông hộ trồng trọt thảo dược, lại mời không ít danh y, hứa hẹn trọng kim để bọn hắn bồi dưỡng đệ tử!"
Tôn Tư Mạc sững sờ, thật lâu không có tỉnh táo.
Ngay cả Lỗ Diệu Tử và Thương Tú Tuần cũng chấn kinh lần nữa: Thiếu niên trước mắt có phải là người không?
"Ta chuẩn bị xây dựng một Sở học viện, là nơi chuyên môn bồi dưỡng y giả. Chí ít có thể để cho ngàn người đồng thời học tập, chỉ cần ba năm thì có thể xuất sư, hoặc là bồi dưỡng tiếp, hoặc là xây dựng y quán trị bệnh cứu người, cứ tiếp tục như thế, khoảng mười năm sau sẽ ra sao?"
Sở Dương ánh mắt xa xăm, nói: "Nhưng ta lại thiếu khuyết một người tọa trấn, Tôn đạo trưởng, ngươi nguyện ý chứ? Khơi dòng y giả? Bồi dưỡng ngàn vạn y giả, để người trong thiên hạ đều có thể tự chữa trị?"
Tôn Tư Mạc bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt không ngừng biến hóa, phun ra một ngụm bạch khí thật dài, xúc động nói: "Trời giáng thánh hiền, vạn dân được phúc! Nếu như ngươi nói là sự thật thì sau này làm theo lệnh ngươi đâu có gì khó?"
"Quản nhiên không hổ là Tôn đạo trưởng, không vì quyền thế vinh hoa, chỉ vì truyền thừa cứu nguy!"
Sở Dương đứng dậy, sục sôi nói: "Đạo trưởng nhất định sẽ lưu danh muôn đời, người người nhớ kỹ, mãi mãi không quên!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.