Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 13:




Lâm Sơ Dương căn bản không biết cậu vừa tiếp xúc thân mật với Tử thần, thiếu chút nữa liền triệt để bye bye thế giới, cho nên lòng cậu vẫn cứ tràn đầy cảm giác Mạc Trạch đáng thương, hận không thể đổi một cái bàn tay vàng khác bù bù đắp đắp.
Tiểu mật cảnh này xác thực còn có một cái bàn tay vàng như thế, chỉ có điều kém một chút so với lệnh bài kia mà thôi.
Đó là một loại linh thực tên là Tử Dương quả, sau khi dùng có thể tôi luyện linh căn, tăng hiệu quả tu luyện lên rất lớn, nói đơn giản chính là mi tu luyện một năm bằng người khác tu luyện ba năm, trong nguyên tác nhân vật chính có thể tu luyện thành thần nhanh như vậy có quan hệ rất lớn với trái cây kia.
Đương nhiên đó cũng không phải là mấu chốt nhất, mấu chốt nhất là trái cây kia có hai quả.
Nói cách khác không cần cướp đoạt cậu cũng có thể được chia một quả.
Nghĩ tới đây trái tim mất đi bàn tay vàng của Lâm Sơ Dương trong nháy mắt được chữa khỏi, “Mạc Trạch, chúng ta đi về hướng tây đi, có lẽ có thể tìm được thứ gì đó hữu dụng.”
Thu hồi sát ý Mạc Trạch vẫn cứ là bạn tốt thiên hạ hiếm có, ôn nhu cười gật gật đầu, “Được.”
Hai người ra khỏi sơn động liền đi về hướng Tử Dương quả, dọc theo đường đi tình cờ gặp phải một ít linh thú linh thảo cấp thấp và vân vân, cái trước đều bị Mạc Trạch thoải mái thu phục, cái sau đều bị Lâm Sơ Dương thu vào túi trữ vật dự bị.
Những linh thảo này cơ bản đều là mặt hàng bán đầy đường, giá trị không được mấy đồng tiền, vốn dĩ Lâm Sơ Dương thu thập chính là tiện tay thôi, nhưng khi cậu phát hiện linh thảo thu vào túi có đánh dấu giá cả đồng thời có thể lấy ra bán cho thương thành, cậu liền đào cỏ đào đến vô cùng vui vẻ.
Tuy rằng mười cây linh thảo mới có một điểm thương thành, nhưng tích tiểu thành đại mà, một ngày nào đó cậu sẽ tích cóp đủ tiền đổi cái mặt đàn bà này.
Tử Dương quả sinh trưởng ở một sườn núi phía tây mật cảnh, bốn phía bị một mảnh rừng rậm vây quanh, ngay lúc bọn họ sắp chạy đến nơi, hệ thống vang lên.
Hệ thống: “Địa điểm nhiệm vụ ngay ở phía trước, xin kí chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
Lâm Sơ Dương suýt chút nữa tạc mao, cậu cũng không phải thánh nhân, đi cứu một người vừa rồi còn muốn đánh chết cậu?
Đừng nói nữ nhân, chính là nữ thần thì cũng không được!
Nhưng khi nhìn phần thưởng nhiệm vụ lại khá là đáng tiếc, dù sao thì điểm thương thành cùng hạn mức tối đa giá trị tinh lực đều là thứ cậu cần nhất hiện tại.
Mạc Trạch nhạy bén phát hiện Lâm Sơ Dương không thích hợp, “Ngươi làm sao vậy?”
Cảnh giác của Lâm Sơ Dương đối với Mạc Trạch đã nhỏ đến mức hầu như có thể bỏ qua, cho nên cũng không chuyển hướng mà trực tiếp nói: “Ta nhất định phải cứu một người, nhưng lại không muốn để cho nàng quá thoải mái làm sao bây giờ?”
Mạc Trạch cảm thấy việc này có chút không phù hợp với hình tượng hiện giờ của hắn, nhưng do dự một lát vẫn là nói: “Trước đó lúc ngươi đào cỏ cầm máu đã bị nhầm đem một đám cỏ da rắn lẫn vào.”
Cỏ da rắn, cỏ độc cấp thấp, dược tính như tên, chỉ cần xoa chất lỏng tích ra từ lá cây dính lên người một chút thôi liền có thể toàn thân sinh ra da rắn, ngứa ngáy cực kỳ, sau ba tháng tự động biến mất, trong lúc đó thuốc và kim châm đều vô hiệu.
Ánh mắt Lâm Sơ Dương sáng lên, lập tức từ trong túi tìm ra thứ này nhét vào tay Mạc Trạch, “Nhờ vào ngươi.”
“…” Nụ cười của Mạc Trạch cứng đờ, không nhịn được giật giật khóe miệng, cuối cùng hắn đã rõ ràng cái gì gọi là tự đào hố chôn mình rồi, cố tình hắn còn không thể cự tuyệt.
Sau khi vào rừng rậm không lâu quả nhiên nghe thấy tiếng một em gái ngẩng cao la hét, trong đó lại kèm theo tiếng cười hèn mọn của mấy nam nhân.
Lâm Sơ Dương không vội vã đẩy Mạc Trạch ra, mà là mang người đi vòng đến bụi cây gần đó ẩn thân, đợi núp kỹ xong liền nhìn, vừa vặn, đều là người quen.
Trương Linh Nhi thì khỏi nói, ngoại trừ nàng còn có năm nam nhân, chính là năm vị lúc trước đùa giỡn Lâm Sơ Dương.
Bây giờ năm người liền giống như lúc trước vây quanh Lâm Sơ Dương đem người vây ở giữa, ngoại trừ người lạnh như băng kia, bốn người khác đều lộ ra khuôn mặt tươi cười hèn mọn cộng thêm bỉ ổi chăm chú nhìn Trương Linh Nhi ngồi dưới đất.
Hai tay Trương Linh Nhi vòng quanh hai vai, cả người run lẩy bẩy, một đôi mắt hạnh bởi vì sợ hãi mà tràn ngập hơi nước, lại kiên trì quật cường cắn môi không cho chảy ra, giống như một đóa hoa trắng trong cơn bão táp, khiến người ta không nhịn được muốn ôm vào trong lồng ngực hung hăng thương tiếc một phen.
“Ngươi… Các ngươi đừng tới đây, ta… hức hức, dù có chết ta cũng sẽ không để cho các ngươi được như ý!” Trương Linh Nhi không biết từ nơi nào móc ra một cây chủy thủ, lưỡi đao để trên cổ mình.
Lâm Sơ Dương suýt nữa bị sặc nước miếng của chính mình, này tính là gì, thiếu nữ sa chân lấy cái chết bảo vệ trong sạch của mình à? Nói nhiều như vậy ngược lại động thủ đi chứ, dùng thanh chủy thủ kia cắt cổ thử xem, đừng tưởng rằng cậu không thấy được thanh chủy thủ kia căn bản không, hề, mở, lưỡi!
Lấy đồ trang trí lừa ai vậy.
Nhưng mà năm người kia lại thật sự dừng lại, ăn ý liếc mắt nhìn nhau sau đó hai người đột nhiên nhảy ra đánh rớt chủy thủ trên tay Trương Linh Nhi, đè lại hai tay nàng, hai người khác nắm lấy hai chân nàng, còn lại một người bắt đầu xé quần áo nàng.
Sau đó, tiếp tục xé quần áo.
Cuối cùng, vẫn còn đang xé quần áo.
Tên đàn ông xé quần áo kia mồ hôi đầy mặt, ánh mắt oán niệm ngẫu nhiên trôi về phía rừng cây đều có thể hóa thành thực thể luôn rồi.
Đột nhiên Lâm Sơ Dương có chút thông cảm cho năm người này, dù sao thì một bộ quần áo muốn xé nửa canh giờ thật sự là rất không dễ dàng, cho nên cậu giúp người ta một phen đi, vẫn là giúp người ta một phen đi há.
Cậu lén lút vòng tới sau lưng Mạc Trạch, đem người đẩy ra ngoài.
Nhân vật chính lên sân khấu, pháo hôi cũng nên thối lui, đối với việc này, ánh mắt năm người kia nhìn về phía Mạc Trạch là cảm kích, là vui mừng, là kích động hận không thể lấy thân báo đáp.
Khuôn mặt vốn dĩ tươi cười như gió xuân ấm áp của Mạc Trạch lần thứ hai cứng đờ, loại cảm giác không ra tay liền thành Chúa cứu thế này hắn không thích chút nào.
Hắn không nhịn được bắt đầu hoài nghi hắn trọng sinh không phải cái thế giới trước đây, mà là giống như Lâm Sơ Dương nghĩ tới, là một cái thế giới tràn ngập bệnh thần kinh.
Đột nhiên có loại suy nghĩ muốn hủy diệt thế giới phải làm sao giờ…
“Bằng ngươi cũng muốn quản chuyện của chúng ta à?” Thanh niên mập trong năm người đứng ra lùi về sau hai bước lớn, “Hừ, thôi, hôm nay tâm tình chúng ta không tệ, liền cho ngươi mặt mũi vậy.” Vừa nói vừa lùi về sau thêm hai bước lớn, “Chúng ta đi.”
Một chữ cuối cùng hạ xuống, năm người giống như chuột linh hoạt tiến vào rừng cây, trong chớp mắt ngay cả cái bóng cũng không còn.
Mạc Trạch: “…” Hắn còn chưa nói gì cả mà.
Trương Linh Nhi từ dưới đất bò dậy, mắt hạnh rưng rưng, vẻ mặt đầy nhu nhược, “Trạch ca ca, cám ơn ngươi, nếu không phải là ngươi đột nhiên tới, Linh nhi sợ là… sợ là…”
Mạc Trạch cực kỳ mịt mờ ghét bỏ liếc nàng một cái, trở lại chỗ vừa ẩn thân ôm người nào đó ra.
Lâm Sơ Dương đang xem phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ, căn bản không dự đoán được động tác của Mạc Trạch, vì vậy chống lại ánh mắt tuyệt đối không thể gọi là thân thiện của em gái, không thể không đứng vững áp lực chào hỏi.
Trương Linh Nhi cũng không biết năm người kia đã bán đứng nàng, cho nên tầm mắt xem nhẹ Lâm Sơ Dương tiếp tục thâm tình dừng lại trên người Mạc Trạch, muốn nói lại thôi, “Trạch ca ca, ta…”
“Ta đây liền truyền tin cho đường huynh, hắn không tìm thấy ngươi hẳn là bây giờ đang cuống lên.” Mạc Trạch đánh gãy lời của nàng, vừa nói vừa phóng bùa truyền âm ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, Mạc Quân Hạo liền đến.
Y xách theo kiếm, trên lưỡi kiếm còn đang nhỏ máu, cũng không biết là của linh thú hay của người, ánh mắt chuyển một vòng trên người Trương Linh Nhi sau đó trực tiếp cố định trên người Mạc Trạch, đồng thời sát khí lộ ra ngoài, “Linh nhi, có phải là hắn bắt nạt ngươi không, ta đây liền thay ngươi giết hắn!”
Cũng không trách Mạc Quân Hạo nghĩ như vậy, thật sự là Trương Linh Nhi hiện tại thấy thế nào cũng là một bộ dạng mới vừa bị người ta cưỡng gian, trước mắt không có ai khác, mà Mạc Trạch trước đây không lâu lại vừa phá huỷ tiền đồ của y, thù cũ hận mới gộp lại, coi như là người ta truyền tin ra, thì y cũng không muốn mất đi cơ hội gạt bỏ đối phương lần này, ngược lại từ trước đến nay trong mật cảnh sống chết có số, chỉ cần xử lý thoả đáng liền vĩnh viễn không có người biết.
Mạc Trạch không nói gì, chỉ giống như nhìn rác thải nhàn nhạt nhìn đối phương.
Động thủ dường như cũng chỉ là chuyện chớp mắt sau đó.
Lâm Sơ Dương hoàn toàn bị bỏ qua không chút tức giận, đến bên cạnh tìm một cục đá ngồi xuống, lại lấy từ trong túi ra một ít hạt dưa vừa ăn vừa ngồi chờ Mạc Quân Hạo bị đánh mặt.
Kết quả như thế nào không cần phải nói cũng biết, liều mạng với Mạc Trạch tràn đầy ánh sáng nhân vật chính, giữ lại ngụm khí cho mi thở xem như là ân huệ lớn trời ban rồi.
Quả nhiên, chỉ một chiêu, Mạc Quân Hạo liền quỳ, ngã xuống đất co giật như điên.
Lâm Sơ Dương một đường chạy chậm tới đẩy Mạc Trạch một cái, “Hắn làm sao vậy?”
Mạc Trạch cười thần bí, đưa tay phải ra huơ huơ, thì ra không biết từ lúc nào cái tay kia liền mang một tầng bao tay thật mỏng, trên mặt còn dính một ít chất lỏng màu xanh nhạt.
Là cỏ da rắn.
Lâm Sơ Dương giơ ngón tay cái lên, chiêu này tuyệt nha, ba tháng tiếp theo Mạc Quân Hạo đừng nghĩ bò ra khỏi giường.
Mạc Trạch tháo bao tay xuống, tiện tay bỏ ở bên cạnh Mạc Quân Hạo, “Chúng ta rời đi trước.”
Lâm Sơ Dương gật gật đầu, nháy mắt sau đó liền bị Mạc Trạch mang theo chạy đi, trong vòng mấy cái hít thở đã đến nơi Tử Dương quả sinh trưởng.
Chuyện tiếp theo liền dễ dàng hơn nhiều, Lâm Sơ Dương lấy hai trái cây một trắng một đen kia xuống, chính mình tiện tay giữ lại quả màu trắng ăn sạch, sau đó đem quả còn lại nâng đến trước mặt Mạc Trạch.
Cậu cảm thấy mình thật thông minh, ngược lại ăn cũng ăn rồi, Mạc Trạch cũng không thể làm cho cậu phun ra, huống chi không phải còn có một quả sao.
Nhìn đi nhìn đi, xem cậu đối tốt với bạn bè chưa, đặc biệt là nhân vật chính, còn không mau chút tạ ân.
Hai mắt Lâm Sơ Dương càng sáng, trong lòng Mạc Trạch liền càng phức tạp.
Tử Dương quả là quả song sinh, tuy rằng hiệu quả giống nhau, nhưng quả màu đen trời sinh áp chế quả màu trắng, nếu hai người dùng hai quả trên cùng một cây, thì người ăn quả màu đen không chỉ nắm giữ quyền sinh sát đối với người ăn quả màu trắng, còn có thể đem tu vi của đối phương biến hoá để cho bản thân sử dụng.
Đời trước hắn và Trương Linh Nhi cùng ăn trái cây kia, chính vì cái hiệu lực này mà hắn càng tín nhiệm đối với Trương Linh Nhi, mà Trương Linh Nhi phản bội hắn cũng là sau khi giải trừ dược hiệu của Tử Dương quả mới động tâm tư.
Cho nên… Lâm Sơ Dương đây là đang quy hàng sao?
Mặt mày Mạc Trạch mỉm cười, rõ ràng không khác biệt lắm với thường ngày, nhưng lại nhiều hơn mấy phần tà khí, Lâm Sơ Dương nhìn mà run lập cập, theo bản năng muốn thu tay về.
Mạc Trạch như là nhìn thấu động tác của cậu, trước một bước kéo cánh tay cậu lại, sau đó liền đem trái cây trên tay cậu ngậm vào.
Nếu Lâm Sơ Dương nguyện ý dâng ra tính mạng của mình, vậy hãy để cho hắn nhìn xem người này đến tột cùng có thể làm đến mức nào đi.
Cùng lắm thì coi như nuôi thêm một cái lô đỉnh (lò luyện thuốc) thôi.
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.