Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 12:




Phần lớn mật cảnh của thế giới này bị tông môn nắm giữ, chỉ có số ít bị thế gia điều khiển, tiểu mật cảnh này là thuộc về Mạc gia, cứ ba năm mở ra một lần, kỳ hạn năm ngày, có thể đi vào 100 người.
Trong nguyên tác khối lệnh bài kia là do thủ lĩnh đời trước của thế lực đó lưu lại, nguyên nhân tại sao lại xuất hiện ở đây thì không có viết, chỉ là sau đó khi kịch tình tiến triển để nhân vật chính may mắn tìm được thế lực kia.
Sau đó nhân vật chính rất do dự với việc có kế thừa thế lực đó hay không, vừa lúc nam phụ đến liền nói ra, hai người thương lượng, cuối cùng quyết định không nhặt của rơi, không chỉ trả lệnh bài trở lại, còn triệt để từ chối kế thừa thế lực này.
Lâm Sơ Dương cảm thấy Mạc Trạch chính là trên đầu có hố mới ngu ngốc đem đồ vật đến tay đẩy ra ngoài, nếu thật sự nắm được thế lực này trong tay thì hắn bớt được bao nhiêu việc chứ.
Hình như Liễu Mục Nhiên không ngờ sẽ trùng hợp như vậy, suy nghĩ một chút, nói với Mạc Trạch và Lâm Sơ Dương: “Nếu như vậy vậy các ngươi liền đi đi.”
Mạc Trạch từ đầu đến cuối đều mỉm cười gật gật đầu, tiếp tục ăn điểm tâm của hắn, mãi đến tận khi người bên ngoài đều đi gần hết mới dặn dò Lâm Sơ Dương một câu, “Nhớ mang theo cái áo lót kia của ta, có lẽ cần dùng đến.”
Chiếc đũa của Lâm Sơ Dương run run một cái, tác dụng của Lưu Vân Y đối với Mạc Trạch chính là chặn thương tổn, đao thương côn bổng gì đó đến cái nào chặn cái đó, tuy rằng sẽ không tạo thành thương tổn mang tính thực chất gì với bản thân cậu, nhưng cậu không muốn bị dùng đến một chút nào hết á, bị những thứ đó chặt đến dù không bị thương nhưng cũng biết sợ mà!
Lỡ như cậu nhịn không được lại xé mấy cái dây lưng hoặc lại để cho ai trần truồng mà chạy thì làm sao bây giờ?
Mạc Trạch lau miệng, không quan tâm Lâm Sơ Dương xoắn xuýt, đứng dậy rời đi.
Buổi chiều, mọi người tập hợp tại cửa vào mật cảnh.
Một trăm danh ngạch của mật cảnh đương nhiên không phải toàn bộ là của Mạc gia, bằng không nếu những thế gia khác không phục liên hợp lại đối phó bọn họ, tự nhiên chỉ có thể chịu không nổi, cho nên mỗi lần mật cảnh mở ra, Mạc Thiên Hành đều sẽ chia ba mươi danh ngạch cho các thế gia khác tự phân phối.
Trương gia là thế gia sắp thông gia với Mạc gia, so với những người khác được nhiều danh ngạch hơn một chút, Trương Linh Nhi cũng ở trong đó.
Trước khi Mạc Trạch chuyển hóa linh căn, từ trên xuống dưới nhà họ Mạc đều biết thông gia lần này chính là trưởng tôn Mạc gia Mạc Quân Hạo, ngay cả gia chủ cũng chấp nhận, còn bây giờ, có vài người lại đổi ý, có vẻ như bởi vì Trương Linh Nhi nói người nàng thích thật ra là Mạc Trạch chứ không phải Mạc Quân Hạo.
Bởi vì một câu nói này, hai người từ trạng thái cấu kết làm bậy cấp tốc chuyển hóa thành Mạc Quân Hạo vẫn cứ tiếp tục thông đồng mà Trương Linh Nhi thì lại là trạng thái lạnh nhạt.
Vì vậy ở trong đám người, Trương Linh Nhi một bên có lệ với Mạc Quân Hạo, một bên dùng ánh mắt lén lút đánh giá Mạc Trạch cách đó không xa, hai má hơi đỏ lên.
Không hổ là nữ chính, một chiêu này kéo đầy giá trị cừu hận, không thấy sát ý trong mắt Mạc Quân Hạo có thể hóa thành thực chất luôn rồi à.
Lâm Sơ Dương run lập cập, khá là đồng cảm thương hại nhìn Mạc Trạch.
Gái nhiều quá cũng không phải chuyện tốt.
Mạc Trạch bị nhìn không hiểu ra sao, thực sự không hiểu mình phát sinh chuyện gì đáng để người ta đồng cảm?
Không nghĩ ra liền dễ dàng cho là âm mưu.
Mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, trên mặt vẫn cứ giống như ánh mặt trời làm người ta ấm áp, cởi áo ngoài không coi ai ra gì khoác lên vai Lâm Sơ Dương, nghiêng đến bên tai đối phương nhẹ giọng nói rằng: “Chỉ là quên dặn ngươi mặc nhiều một chút, sao chính ngươi không thể nhớ lâu một chút vậy hả.”
Hơi thở ấm áp phun trên vành tai mẫn cảm nhất, Lâm Sơ Dương phản ứng sinh lý đỏ mặt, giống như một em gái vừa bị đùa giỡn.
Chính bọn họ không cảm thấy thế nào, nhưng dưới cái nhìn của người ngoài thì từ vẻ mặt đến động tác chính là muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ái muội, muốn bao nhiêu cơ tình có bấy nhiêu cơ tình.
Phải biết hiện nay ở nhân giới mặc dù không thịnh hành nam phong, nhưng cũng không phải là không có, vì vậy tám nhảm ào đến, cái gì mà Mạc Trạch yêu thích nam nhân, rồi thằng bé này là do gia chủ lấy lòng đưa tới hầu hạ vân vân, thậm chí có người nói thời điểm hai người bẹp bẹp bẹp dùng tư thế gì, miêu tả cảnh tượng kia giống như nhìn thấy tận mắt vậy.
Sau đó sát khí từ một đường biến thành hai đường, đầu gối Lâm Sơ Dương mềm nhũn suýt nữa ngã trên mặt đất, may là Mạc Trạch nhanh tay đỡ lấy cậu, vừa ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Trương Linh Nhi còn chưa thu hồi ánh mắt.
Cái biểu tình mi cướp đàn ông của ta là chuyện gì xảy ra vậy?
Lâm Sơ Dương sâu sắc cảm thấy, nhất định là cậu nhìn lầm rồi.
Mạc Trạch vỗ vỗ đầu cậu, “Đừng phân tâm, sắp mở phong ấn rồi.”
Lâm Sơ Dương quay đầu nhìn lại, quả nhiên Ngụy Giang cùng Mạc Thiên Hành đối diện cửa vào mật cảnh kết thủ ấn, chỉ chốc lát sau, một lối vào giống như hắc động xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mọi người xếp thành hàng, từng người từng người đi vào.
Đến phiên Lâm Sơ Dương, cậu chỉ cảm thấy một cỗ sức hút gỡ cậu từ bên người Mạc Trạch ra, khi mở mắt lần nữa đã đến một nơi sơn minh thủy tú.
Xung quanh rất yên tĩnh, trừ cậu ra không có người thứ hai.
Hệ thống: “Phát động nhiệm vụ hậu cung, mời hiệp trợ nhân vật chính anh hùng cứu mỹ nhân đối với Trương Linh Nhi, nhiệm vụ hoàn thành thưởng một ngàn điểm thương thành, hạn mức tối đa giá trị tinh lực năm mươi điểm, nhiệm vụ thất bại thu được xử phạt ngẫu nhiên, xin hỏi kí chủ có kích hoạt xử phạt sớm hay không?”
Lâm Sơ Dương: “Không cần.”
Hệ thống: “Chà chà, kí chủ càng ngày càng khó chơi.”
Lâm Sơ Dương: “…”
Không nhìn cái hệ thống vô căn cứ kia nữa, cậu chọn phương hướng xong liền đi về phía trước, trước mắt vẫn là lấy được lệnh bài quan trọng nhất.
Tiểu mật cảnh cũng lớn như hai ngọn núi, 100 người rất dễ dàng chạm trán, cho nên khi cậu đi ngang qua một khoảng đất trống đụng mặt năm người đang đi tới cũng không coi là chuyện to tát, mãi đến khi bị bọn họ chặn đường.
Chuyện linh căn của Mạc Trạch là công khai, còn Lâm Sơ Dương cũng không phải người nhà họ Mạc, cho nên chuyện của cậu chỉ người trong Mạc gia mới biết, mà hiện tại những người chặn đường cậu toàn bộ đều không phải Mạc gia.
Lâm Sơ Dương cúi đầu suy nghĩ một chút, dường như có chút hiểu rõ, “Cướp bóc? Ta không có tiền.”
Lời này vừa nói ra năm người vây quanh cậu liền vui vẻ , “Đúng, cướp bóc, có điều không phải cướp tiền, mấy ca ca chỉ muốn ngươi theo bọn ta vui vẻ vui vẻ thôi.”
“…” Lâm Sơ Dương có chút mơ hồ, có phải cậu ảo giác không vậy, sao lại có loại cảm giác bị đùa giỡn nhỉ?
Một thanh niên tai to mặt lớn trong đám đó vươn tay sờ mặt Lâm Sơ Dương, “Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, ca ta vừa nhìn trong lòng liền ngứa ngáy khó chịu.”
Lâm Sơ Dương: “…”
Ba giây sau, quần áo năm người đều rách, tập thể trần truồng, Lâm Sơ Dương thừa dịp bọn họ sững sờ chưa phản ứng kịp chui ra khỏi vòng vây, xông vào rừng cây bên cạnh.
Sau khi năm người phản ứng lại, thanh niên mập mới vừa nói kia cắn răng, phun ra một chữ, “Đuổi theo!”
Năm người vừa chạy vừa thay quần áo dự bị, dùng thần thức tạo bản đồ của mảnh rừng cây nhỏ này để dò tìm, bọn họ cảm thấy một tên nhóc không có tu vi gì tất nhiên không chạy ra được, mà trên thực tế ngay cả con thỏ bọn họ cũng không tìm được.
Không, cũng không thể nói cái gì cũng không tìm được.
Một thanh niên mày tặc mắt chuột trong năm người xách trở về một cái áo lót, “Các ngươi nhìn cái này.”
Một tên khác nhíu mày oán giận nói: “Chúng ta tìm là người, ngươi xách về một cái áo lót rách làm gì, còn cũ nữa.”
Thanh niên mập nói: “Tìm thêm một lần đi, nếu như tiểu thư Trương gia biết chúng ta không bắt được tiểu tử kia, mấy nhà chúng ta đều không chiếm được lợi ích.”
Thanh niên mày tặc mắt chuột kia tiện tay quăng áo lót đi, hiếu kỳ nói: “Các ngươi nói xem tiểu tử đó làm sao lại đắc tội vị đại tiểu thư kia, buộc chúng ta cường người ta không nói, còn nhất định phải dùng huyễn ảnh thạch ghi lại nữa?”
Huyễn ảnh thạch là một loại linh thạch đặc biệt có thể thu lại hình ảnh, giá cả đắt đỏ, một khối có thể bằng hai khối linh thạch thượng phẩm.
Linh thạch trong tay bọn họ dĩ nhiên là tiểu thư kia đưa.
Một thanh niên tướng mạo có chút lạnh lùng trong đó khinh bỉ hừ một tiếng, “Ngươi cho rằng Trương Linh Nhi kia là thứ tốt gì, bề ngoài tinh khiết như nước, bên trong lại đen giống như rắn độc, ta thấy, không tìm được người càng tốt, chúng ta đi thôi.”
Lời này nói ra bốn người còn lại do dự một hồi, liền gật đầu đồng ý, cứ như vậy cùng đi mất.
Lâm Sơ Dương hóa thành áo lót nghe thấy toàn bộ quá trình cảm thấy cả người… không, cả cái áo lót đều không tốt.
Đây thực sự là Trương Linh Nhi tâm địa thiện lương ôn nhu như nước trong nguyên tác sao? Tính cách hoàn toàn khác biệt có được không!
Hơn nữa hai người bọn họ chân chính gặp mặt cũng chỉ mới một lần, còn cách xa như vậy, đến tột cùng là thù gì oán gì mới có thể khiến cô ta tìm một đám người đến hủy hoại cậu như thế?
Cậu hóa thành hình người một lần nữa, đi không bao xa liền phát hiện Mạc Trạch.
Mạc Trạch là căn cứ vào khí tức của Lưu Vân Y tìm tới đây, mới vừa muốn mở miệng chào hỏi, lại thấy trên người đối phương đầy cỏ, vẻ mặt hồn vía lên mây, không khỏi hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì.” Lâm Sơ Dương sờ sờ mũi, cậu chính là không nghĩ ra tại sao tính cách của Trương Linh Nhi lại kém hơn trong sách nhiều như vậy, rõ ràng Mạc Trạch đều giống mà, quả nhiên vẫn là người bạn này đáng tin nhất.
Cậu hài lòng vỗ vỗ vai Mạc Trạch, “Cũng là ngươi tốt.”
Mạc Trạch: “…” Hắn lại muốn cạy đầu đối phương ra rồi làm sao đây, bên trong thật sự không phải đựng hồ dán chứ?
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, thời điểm tìm tới cái sơn động ẩn giấu lệnh bài kia, Lâm Sơ Dương lập tức chui vào mang theo Mạc Trạch tỉ mỉ tìm tòi một vòng, chỉ có điều bên trong ngay cả cọng cỏ dại cũng không có, đừng nói gì đến lệnh bài.
Lâm Sơ Dương trợn tròn mắt, cảm giác biết rõ bàn tay vàng lại bị người ta nhanh chân đến trước còn ngược tâm hơn so với việc nữ thần hắc hóa nữa.
Quyển sách này đến tột cùng làm sao vậy, chẳng lẽ thật sự chỉ còn dư lại một mình nam chính là hoàn hảo thôi sao?
Từ lúc vào sơn động Mạc Trạch liền biết mục tiêu của Lâm Sơ Dương là gì, cái lệnh bài kia trước đây đã lấy đi, bây giờ đang nằm trong túi trữ vật của hắn, hắn không biết Lâm Sơ Dương chiếm được thông tin từ chỗ nào, có điều cảm giác như vậy không tốt đẹp gì.
Hắn không thể không thừa nhận, đối với Lâm Sơ Dương, hắn động sát tâm.
Chỉ là ngay lúc hắn chuẩn bị ra tay, lại một lần nữa bị ánh mắt của đối phương làm cho sạm mặt lại.
Cái biểu tình cả thế giới này chỉ có ngươi là bình thường còn lại đều là bệnh thần kinh là chuyện gì xảy ra?
Hắn thật sự bình thường sao, hắn bình thường chỗ nào?
“Ngươi lại làm sao vậy?”
Lâm Sơ Dương đồng tình nói: “Ngươi thật đáng thương.” Thân là một người bình thường lại phải sống tại một thế giới đầy rẫy bệnh thần kinh, ngay cả bàn tay vàng cũng bị đoạt, quả thực ngược khóc mà.
Từ trước tới nay lần đầu tiên Mạc Trạch cảm thấy vô lực như vậy, giết người này quả thực chính là đang lãng phí sự thông minh của hắn. �
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.