Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 228:




Chương 228

Cô y tá suy nghĩ một chút rồi nói: “Không thấy ạ, bệnh viện đông người quá tôi cũng không để ý.”

“Tôi có thấy đấy.”, cô y tá bênh cạnh nói, “Tôi thấy em ấy đi vào thang máy, chắc tầm mười phút rồi đó.”

Ngọc Điềm nói cảm ơn rồi cũng đi lại thang máy.

Lạc Tư đang từ phòng cấp cứu đi lại bàn lễ tân định nhiều chuyện một chút thì thấy Ngọc Điềm đang rời đi. Anh đi lại hỏi y tá: “Cô gái đó hỏi gì vậy?”

“Viện trưởng Lạc, cô ấy hỏi thăm một cô bé, tôi nói thấy cô bé đó đi vào thang máy, nên chắc cô ấy đuổi theo rồi ạ.”

“Ồ, vậy sao.”, anh đáp hờ hững lại một câu rồi cũng đuổi theo Ngọc Điềm vào thang máy.

Cửa thang máy gần khép lại thì có một bàn tay đưa ra chặn lại, cô thấy vậy liền ấn nút mở cửa ra, đập vào mặt cô là gương mặt tươi cười của Lạc Tư, anh đi đến bên cạnh cô, rồi hỏi: “Tiểu Điềm Điềm, gặp cô ở đây bất ngờ thật!”

Cô không đáp lại anh mà đưa tay ấn số tất cả các tầng lầu, định đi kiếm một lượt bệnh viện.

Anh thấy vậy thì chớp mắt, ngăn bàn tay của cô lại hỏi: “Cô đi tìm người à? Có cần tôi giúp gì không? Bệnh viện này đến ba mươi tầng, cô tìm như vậy chắc đến tối mất.”

Cô liếc mắt hỏi: “Vậy anh tìm kiểu gì?”

“Xời! Game này dễ.”, Lạc Tư lấy điện thoại ra, mở ứng dụng kết nối với camera giám sát, trích xuất đoạn ghi hình ở cửa thang máy trước bàn tiếp tân.

Ngọc Điềm thấy vậy thì dựa sát vào người anh xem đoạn ghi hình, cô ấn lên màn hình tua nhanh đến đoạn Nhiễm Ni xuất hiện.

Đột nhiên cô dựa gần như vậy khiến cơ thể Lạc Tư căng thẳng, anh liếc nhìn gương mặt gần kề của cô, bên mũi là mùi hương nước hoa Le Labo Rose No.31 nhẹ nhàng.

“Sân thượng.”, Ngọc Điềm ấn chuyển qua camera trong thang máy, nhìn số tầng mà Nhiễm Ni ấn, bất chợt nói ra thành lời.

Anh bị giọng nói của cô kéo lại, nuốt nước bọt, hơi lúng túng cất điện thoại vào túi áo blouse, đưa tay ấn tầng 31 để lên sân thượng.

Rất nhanh đã lên đến sân thượng, cửa thang máy vừa mở, Ngọc Điềm liền đi nhanh ra ngoài, đập vào mắt cô là Nhiễm Ni đang ngồi trên thanh sắt của lang cang sân thượng.

Cô căng thẳng cả người, đi từng bước nhẹ về phía em ấy, lên tiếng gọi: “Nhiễm Ni.”

Em ấy ngoáy đầu lại nhìn cô, giọng nói yếu ớt la lớn không có một chút sức ép nào: “Đừng có lại gần đây!”

Cô liền dừng lại: “Được, không qua cũng được, nhưng em xuống đây đi rồi chúng ta nói chuyện.”

“Cô là ai? Sao lại đến tìm tôi?”

“Tôi là luật sư, tôi đến chỉ muốn hỏi em một số việc về vụ kiện thôi! Em xuống trước đã rồi có gì nói sau.”

Lạc Tư thấy tình hình không ổn nên cũng đứng ở gần thang máy không dám đi lên, sợ sẽ gây kích động cô bé kia. Cậu lấy điện thoại nhắn tin cho phòng bảo an, bảo họ lặng lẽ gọi đội cứu hộ chuẩn bị phương án cứu người, dặn đi dặn lại nhiều lần không để cho người trên sân thượng nhìn thấy, nếu không anh sợ cô bé sẽ tránh lưới cứu hộ mà nhảy thì toi.

Cô bé sau khi nghe Ngọc Điềm nói thì giọng nói đầy kích động, khóe mắt đỏ lên: “Chị là người do gã quái vật kia phái đến phải không? Đừng có nói gì nữa, tôi sẽ không rút đơn kiện đâu! Tôi muốn gã quái vật đó và con trai ông ta phải đền tội.”

“Không, chị không làm việc cho ông ta, chỉ muốn đến tìm hiểu một chút thôi! Nếu em có nỗi khổ gì, nói với chị, chị giúp em đòi lại công bằng. Được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.