Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 227:




Chương 227

Anh thấy cô cứ như rồng con giấu kho báu, bờ môi cong lên một nụ cười ấm áp, thật muốn kéo cô vào lòng hung hăn cắn một ngụm, nhưng thấy có người ngoài nên anh đành nhịn lại, quay đầu nhìn Lý Nhã Đình, gương mặt thoáng chốc đã trở nên lạnh băng như tuyết mùa đông: “Sao còn chưa đi họp?”

Lý Nhã Đình cố nặn ra phong thái chuyên nghiệp, nói: “Em sẽ đi ngay ạ.”, nói rồi cô ta đi ra khỏi phòng.

Người ngoài đi rồi, Lâm Đình Phong liền muốn thực hiện ý định lúc nãy, bàn tay còn chưa chạm đến eo Mộc Tâm thì cô đã đẩy anh ra: “Anh làm việc đi! Em phải về tổng hợp thông tin một chút rồi còn đặt vé máy bay nữa.”

Anh không từ bỏ mà ôm cô lần nữa: “Không cần vội.”

“Boss đại nhân, anh có thể đừng tỏ ra như nhà vua chưa vội mà thái giám đã vội được không? Thị trường chứng khoán biến động lớn, mỗi phút đều là tiền đấy!”

“Vậy ôm em một phút bao nhiêu tiền? Anh mua 100 năm của em.”

“Anh… haizz”, lại nữa, lại nữa rồi! Lại bắt đầu thả thính rồi, có thể cho người ta nghiêm túc nói chuyện chính không vậy?

Trước sự bất lực của cô, Koala họ Lâm đã ôm cô gần nửa tiếng mới không tình nguyện mà thả cô về phòng làm việc. Vẻ mặt của anh lúc đấy giống như hận không thể làm món trang sức treo trên người cô.

Bệnh viện Ánh Dương.

Hà Ngọc Điềm theo thông tin có được từ tay Benter, cô đi đến bệnh viện gặp người đã gửi thư kiện cho tòa án. Cô nói tên bệnh nhân với y tá tiếp tân, sau khi biết được số phòng của người bệnh, cô liền đi tìm phòng.

Lúc đi qua phòng cấp cứu để đến khoa điều dưỡng, cô thấy Lạc Tư đang làm ảo thuật để dụ đứa bé cho anh xem vết thương trên tay của nó. Anh lấy một miếng bông gòn nhét vào bàn tay đang nắm lại sau đó rút ra một cây kẹo mút, đứa bé liền sáng bừng cặp mắt, nó nhìn anh cứ như nhìn thần tượng. Nó nhận lấy cây kẹo mút rồi ngậm trong miệng, đưa tay cho anh băng bó vết bỏng lớn trên tay, chắc là do bỏng nước sôi.

Ngọc Điềm không dừng lại lâu liền đi đến phòng bệnh tìm người. Lúc đẩy cửa phòng đi vào, cô thấy trong phòng chỉ có một cô y tá đang chỉnh sửa ghi chú dán trên giường bệnh, hai giường bệnh thì trống không. Cô liền đi lại hỏi người y tá: “Chị y tá, cho tôi hỏi bệnh nhân giường số 10, tên Nhiễm Ni đâu rồi ạ?”

“Em ấy mới vừa ra ngoài đi lấy thuốc rồi.”, cô y tá quan sát Ngọc Điềm một chút rồi hỏi, “Cô là người nhà của Nhiễm Ni à? Sau mấy hôm nay không tới chăm sóc em ấy vậy? Để một đứa bé gái vừa mới mười mấy tuổi đang bệnh nặng ở trong bệnh viện một mình, không biết mấy người làm người nhà kiểu gì nữa!”

Ngọc Điềm nói cảm ơn một tiếng rồi đi ra băng ghế ngoài phòng bệnh ngồi đợi.

Từng giây từng phút trôi qua, đã hơn nửa tiếng rồi, mà vẫn chưa thấy Nhiễm Ni trở lại phòng. Ngọc Điềm hơi khó hiểu, rõ ràng lúc nãy cô thấy quầy thuốc ít người lắm mà, không thể nào lấy thuốc lâu như vậy chứ?

Cô sợ em ấy gặp rắc rối hoặc không có tiền lấy thuốc, cô đi ra quầy thuốc tìm, nhưng quầy thuốc hiện giờ chỉ có hai dì trung niên đang xếp hàng lấy thuốc. Cô đi lại, giơ ảnh của em ấy lên, hỏi thử: “Dì ơi, vừa rồi dì có thấy cô bé này không ạ?”

Dì ấy nhìn tấm ảnh một chút rồi lắc đầu: “Không thấy, dì xếp hàng hơn nửa tiếng rồi đâu thấy cô bé nào đâu.”

“Dạ, cảm ơn dì.”, Ngọc Điềm cầm tấm ảnh đi lại bàn lễ tân hỏi thăm về Nhiễm Ni, cô bất chợt cảm thấy bất an: “Cô y tá, cho tôi hỏi, gần đây cô có thấy cô bé trong ảnh không ạ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.