Chương 222
“Nà ní?”, căn cứ bí mật đó cậu đã từng đến vài lần, nơi đó được trang bị công nghệ AI tân tiến nhất, tia hồng ngoại ở khắp nơi, vậy mà có thể đưa người đi không một tiếng động. Càng ngày cậu càng tò mò về tên Benter này rồi nha.
Cảm thán xong, cậu cất tấm ảnh vào lại phong bì rồi nhét vào túi trong, tự tin nói: “Mình sẽ tra giúp cậu. Nói trước là mình vì an toàn của em dâu nhỏ chứ không phải vì cậu nhờ nên mới điều tra đâu đấy!”
Lâm Đình Phong nhìn dáng vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo của cậu ta thì cong khóe môi, mở miệng quăng ra một viên kẹo đường: “Công ty mình sắp kỷ niệm ngày thành lập, cho nên đã mời diễn viên quay quảng cáo. Nghe nói là cô ảnh hậu gì đó mới đoạt giải… nhưng người mới ấy mà… hay là mình đổi…”
Nắm được vài từ khóa, Mạc Chí Thiên liền chụp tay anh, nói: “Đình Phong, đổi làm gì chứ! Người mới tốt, người mới tốt lắm mà. Quan trọng người ta là ảnh hậu đang lên đó nha. Nếu cậu không yên tâm thì tôi đi làm người giám sát giúp cậu, được không?”
Thấy thằng bạn mình đã bị tình yêu ăn sạch sẽ rồi, anh cười nhẹ, nói: “Được, vậy cậu đi giám sát đi.”
Mạc Chí Thiên câu cổ anh đi ra ngoài: “Đúng là bạn chí cốt của tôi. Cùng đi ăn cơm do em dâu nhỏ nấu đi, bạn hiền.”
7 giờ hơn, các món ăn thịnh soạn đầy đủ sắc hương vị được bày lên bàn.
Mạc Chí Thiên không nhịn được gắp một miếng gà rút xương nhồi nấm hương lên ăn. Da gà được chiên giòn giòn, cắn vào là những sớ thịt mềm ngọt, kế đó là nấm hương được băm nhỏ với cải trắng và tôm tươi, mùi vị lẫn xúc giác phải nói là quá ngất ngây: “Oa, tôi không biết là em dâu nhỏ nấu ăn ngon như vậy đấy. Đình Phong quá có số hưởng rồi. Lần sau tôi phải đến ăn ké cơm mới được.”
Nhắc tới cơm, Lạc Tư chạy vào bếp ôm nồi cơm đi ra, tự hào tuyên bố: “Nào nào, tới ăn cơm tôi nấu này. Bảo đảm thơm ngon đến hạt cuối cùng”, cậu vừa nói vừa mở nắp nồi cơm ra, sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong nồi thì liền biến thành người đàn ông hóa đá.
Ngọc Điềm thấy biểu cảm kinh dị của cậu thì giật lấy nồi cơm: “Đã nói nhiều rồi mà còn lề mà lề mề… LẠC TƯ!”, nhìn mấy hạt gạo trắng phau đang chìm trong biển nước, Ngọc Điềm rống lên: “Lần sau tôi còn để anh vào bếp thì tôi là con anh!”
Vừa xong đêm tất niên, còn khoảng một tháng nữa mới đến tết âm lịch, mà hễ cứ đến cuối năm là lại có nhiều vụ ly hôn. Không ngoại tình thì là vấn đề tài chính.
Sao lạ vậy nhỉ? lúc đám cưới thề thốt bệnh tật già yếu gì gì đó lắm mà? Ôi hôn nhân…
Dạo gần đây công ty luật của Ngọc Điềm bận đến chân không chạm đất. Vậy mà lại vừa mới hợp tác với một tập đoàn lớn, nghe nói đó là một công ty tài chính vừa thành lập từ nguồn vốn đầu tư nước ngoài, Ngọc Điềm được sếp lớn giao cho trọng trách làm cố vấn pháp luật cho bên công ty đó.
Hôm nay, Ngọc Điềm có hẹn đi đến đó để thảo luận một số vấn đề hợp tác. Do bị mẫu thân đại nhân giáo huấn một trận rõ to, cho nên hôm nay cô đã phải chuyển từ phong cách nam tính sang phong cách nữ tính.
Cô mặc một độ đồ công sở màu nâu rêu, đi trên đôi giày cao gót bảy phân màu trắng. Vào sảnh lớn, cô nói lịch hẹn với nữ tiếp tân, sau đó được một nữ thư ký tiếp đón và dẫn đến trước phòng tổng giám đốc.
Vừa bước vào trong, phong cách bày trí khiến Ngọc Điềm hơi bất ngờ. Tòa nhà này từ bên ngoài nhìn vào thì được xây theo kiểu lập phương đơn giản. Nhưng văn phòng ở đây lại được trang trí theo kiểu truyền thống. Trong căn phòng lớn có treo một chiếc rèn chuỗi hạt hình hồ sen trắng, bức rèn lớn ngăn cách giữa bàn làm việc và sofa tiếp khách.
Mộc cậu thanh niên vén rèm cửa đi ra ngoài, cúi người chào hỏi cô: “Xin chào luật sư Hà, tôi là Andrey – trợ lý của ngài Benter. Do một vài vấn đề cá nhân cho nên ngài ấy sẽ trao đổi với cô thông qua tấm rèm, mong cô thông cảm.”
Ngọc Điềm đã từng gặp nhiều vị khách có yêu cầu còn kỳ lạ hơn nữa, cho nên cô không mấy để tâm chuyện này, gật đầu nhẹ một cái rồi ngồi lên sofa, thẳng thắn: “Để không làm mất thời gian của ngài Benter, tôi xin phép vào thẳng vấn đề chính. Hôm nay tôi đến đây là để bàn về một số điều khoản hợp tác có trong hợp đồng. Điều số 8 khoản 3 có nói là tôi phải làm việc phi độc quyền cho công ty năm năm và xử lý các tình huống phát sinh mà bên phía người ủy thác yêu cầu. Tôi thấy điều khoản này có một vấn đề lớn. Tôi nghĩ rằng bản thân chỉ làm cố vấn pháp luật của công ty ngài chứ tôi không làm luật sư riêng của ngài.”