Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 175:




Chương 175

“Ba mới đi gặp khách hàng ở tầng trên.”, ánh mắt ba Liễu chiếu về phía Kiến Vĩ như một cái máy radar.

Anh thấy ông nhìn thì đứng dậy, nở nụ cười, gật đầu chào hỏi: “Chủ tịch Liễu, rất vui được gặp ông.”

Ba Liễu âm thầm đánh giá cậu trai trẻ trước mặt này. Đẹp trai, cao ráo, gương mặt sáng láng, nhìn cách ăn mặc thì chắc công việc cũng ra ngô ra khoai lắm. Chỉ là không biết tính tình thế nào!

Ông cười nhẹ: “Chào cậu, ngồi xuống đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Liễu Thu kéo tay ông, cười tươi, liếc mắt ngầm ra hiệu: “Ba, chắc ba bận lắm nhỉ?”

Ông làm như không thấy ánh mắt của con gái, kéo ghế ngồi xuống: “Con nhỏ này! Giờ nghỉ trưa mà bận gì?”

Nói rồi ba Liễu gọi phục vụ đem ra thêm một bộ chén đũa và gọi thêm vài món. Xong, ông cười tít mắt nói chuyện với Kiến Vĩ: “Bác quên chưa hỏi cháu tên gì? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Nhà có chị em gì không? Ba mẹ cháu làm nghề gì?”

Anh bị ông hỏi có chút bối rối không biết nên trả lời từ đâu. Liễu Thu kéo tay áo ông: “Ba, ba làm như điều tra nhân khẩu nhà người ta vậy?”

Ông phớt lờ đứa con gái rượu, cười cười chờ Kiến Vĩ trả lời. Thấy ánh mắt của ba Liễu, anh lịch sự, mỉm cười đáp: “Chủ tịch Liễu, cháu…”

“Chủ tịch Liễu gì chứ? Xa lạ quá, gọi bác trai đi!”

Nghe ông bảo vậy, anh liều sửa miệng, nói lại: “Dạ, bác trai, cháu tên Kiến Vĩ, năm nay 20 tuổi, hiện tại đang làm việc ở công ty trang sức Sunset, cháu có người chị, ba mẹ đã về hưu rồi ạ.”

Còn trẻ vậy cơ à? Thì ra con gái của mình thích trâu già gặm cỏ non nha.

“Cháu làm chức gì ở công ty? Sao quen biết được con nhóc nhà bác vậy?”, ông nghiêm túc nghe cậu giới thiệu, cười cười hỏi tiếp

“Dạ, giám đốc tài chính ạ. Gần đây công ty cháu vừa thầu một cửa hàng ở Liễu Nhật, vùa hay cô ấy làm người phụ trách nên quen biết ạ!”

Nghe cậu kể vậy, ông liếc mắt nhìn con gái mình, như ngầm nói, con nhỏ mê trai này! Chưa gì đã tặng người ta cái cửa hàng luôn rồi!

Liễu Thu nhìn lại, nhướng mày, tỏ vẻ vô tội, muốn có con rễ tốt thì phải đầu tư thôi ba ơi! Bỏ con tép bắt con tôm!

Ông trừng lại, con coi chừng bắt gà không được còn mất luôn nắm thóc đó!

Kiến Vĩ thấy hay cha con cô cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ, cậu hơi ngại ngừng cầm ly nươc lọc lên uống vài ngụm.

“Con nghĩ sao về việc ở rể nhà Liễu gia?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Ặc! Khụ! Khụ!”, chưa kịp nuốt nước xuống anh đã bị câu nói của ba Liễu làm cho ho sặc sụa.

Sau khi hơi thở bình bình trở lại, anh khó hiểu, hỏi lại ông: “Cháu không hiểu ý bác muốn nói là gì ạ?

Thấy biểu cảm thất thố của anh, ba Liễu cười cười hài lòng, cái thằng! Cũng thật thà ghê! Có thằng con rể vậy cũng vui nhà vui cửa. Nghĩ rồi ông ôn hòa nói: “Bác biết con với Liễu Thu chưa quen biết được bao lâu! Nhưng thời buổi khó khăn, nhắm ai thì nên chốt đơn cái rụp! Tình cảm thì từ từ bồi đắp, phải không?”

Anh bị ông nói làm cho mơ mơ hồ hồ: “Bác trai, chắc bác hiểu lầm gì đó rồi ạ! Cháu và Liễu Thu không phải mối quan hệ như bác nghĩ!”

Ông quơ quơ tay, cầm chén đũa lên: “Người trẻ tuổi các con ấy! Yêu đương mà cứ như làm gián điệp! Giấu giấu diếm diếm, khi nào con suy nghĩ kỹ thì nói ba mẹ qua nhà bác giáp mặt!”

“Bác trai, cháu thật sự…”

Ông điềm nhiên ngắt ngang: “Ăn cơm đi cháu, kẻo nguội thì không ngon.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.