Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 174:




Chương 174

“Ting!”, cửa kính được đẩy ra, một cô gái với mái tóc xoăn rong biển, mặc chiếc đầm len màu hồng pastel, đi đôi boot lông trắng bước vào cửa hàng. Kiến Vĩ nghe tiếng thì quay đầu lại, cất tiếng chào hỏi: “Xin lỗi quý khách, cửa hàng chưa…”

“Kiến Vĩ!”

Khi nhìn rõ là ai, anh tiến lên, cười nói: “Liễu Thu, tìm tôi có việc gì à?”

Liễu Thu vén lọn tóc qua mang tai, cười ngọt ngào: “Không có gì! Chỉ là đến giờ nghĩ trưa rồi, tôi định gủ anh đi ăn trưa đó mà!”

Nghe cô nhắc đến giờ nghĩ trưa, anh nâng tay trái lên xem đồng hồ, đã quá giờ nghĩ nữa tiếng rồi! Haizz, đúng là bận vào là quên mất thời gian.

Nghĩ rồi, anh cầm áo khoác lên: “Được, vậy chúng ta đi thôi!”

Hai người đi ra khỏi cửa hàng, Kiến Vĩ đi xuống tầng hầm lấy xe, Liễu Thu đứng đợi anh ở ngoài cổng chính. Cô nhìn mấy cậu nhóc đang nghịch tuyết ở lề đường đến quên trời đất thì cong môi cười.

“Bịch!”, một quả cầu tuyết từ đâu bay tới trúng lên người cô khiến cho các bông tuyết dính đầy trên ấy. Cô đưa mắt nhìn về hướng quả cầu tuyết bị ném đến.

Mộc bé gái búi tóc hai chùm, mặc một bộ đồ thỏ trắng xù xù rất đáng yêu, đứa bé tập tễnh đi về phía Liễu Thu, khi đứng cách cô tầm nửa mét, nó ngước đầu, xoắn xoắn ngón tay, nhỏ giọng lí nhí: “Chị ơi! Em xin lỗi ạ! Em không cố ý ném chị đâu!”

Cô sắp bị sự đáng yêu này nhấn chìm rồi, ôi! Cô thích nhất là mấy thứ đáng yêu, lông xù xù thì càng thích a~

Liễu Thu, cúi người xuống, nhéo nhéo hai cái tai thỏ của cô bé, đưa tay nựng cái má bánh bao một cái, úi! Cảm giác đúng là tốt thật. Cô cười tươi: “Chị không sao! Em nhớ chú ý một chút là được rồi! Đi chơi với bạn đi!”

Bé gái cười tươi, đáp bằng một giọng dài như kẹo kéo: “Dạ~”

Kiến Vĩ lấy xe xong, khi chạy ra đúng lúc thấy cảnh này, anh cười ấm áp, ấn nút kéo cửa kính xuống: “Liễu Thu!”

Cô chạy lại, mở cửa ghế phụ ngồi lên, vừa đặt mông xuống liền hỏi: “Anh muốn đi đâu ăn?”

“Cô chọn đi, tôi sao cũng được!”

“Vậy… Nhà hàng Âu thì sao? Anh ăn món tây được…”, đang nói thì Kiến Vĩ chòm người qua, nhìn gương mặt của anh ngày càng gần khiến Liễu Thu như ngừng thở.

Anh đưa tay kéo dây an toàn xuống thắt vào cho cô. Khi anh ngồi về vị trí của mình rồi cô mới dám thở ra.

Kiến Vĩ ôn nhu nói: “Cô nói địa chỉ đi.”

Hai má Liễu Thu hơi nóng lên, cô nhỏ giọng: “số 100 đường Lạc Quân.”

Khoảng nửa tiếng sau hai người đi đến nhà hàng, khi bước xuống xe, Kiến Vĩ cầm áo khoác của mình choàng lên người cô, giọng nói ấm áp đầy dịu dàng như tiếng dương cầm trong đêm thanh tĩnh: “Váy cô ướt rồi! Đừng để bị cảm.”

Nghe anh nói, Liễu Thu cúi đầu nhìn tà váy của mình, chỗ dính phải bông tuyết lúc nảy, bây giờ đã tan ra làm ướt một mảng váy. Cô ngại cùng nói: “Cảm ơn anh.”

Lúc đang ăn được một nửa, một tiếng gọi quen thuộc chui tọt vào tai khiến Liễu Thu sợ điếng người: “Thu Thu, con cũng đi ăn ở đây sao?”

Cổ cô cứng đờ, quay qua nhìn một cách máy móc, chưa đợi cô kịp phản ứng thì ba cô đã đứng chờ vờ trước mặt. Cô nuốt trọng miếng thịt bò một cái ‘ực’, nở nụ cười ngượng, nói: “Ba, sao ba lại ở đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.