Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 172:




Chương 172

Lý Nhã Đình che miệng cười, làm lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu: “Dạ, chỉ là vô tình nhắc lại vài chuyện lúc nhỏ thôi ạ!”

Mộc Tâm sầm mắt nhìn Lâm Đình Phong: “Oh! Ra vậy.”, cô quay qua cười nói với Lý Nhã Đình: “Lát nữa chị và anh ấy đi ăn, em có muốn đi cùng luôn không?”

“Dạ thôi đi ạ! Em còn có việc, không làm phiền hai anh chị nữa, đi ăn vui vẻ nha!”

“Tiếc thật! Vậy lần sau chị hẹn em đi ăn. Bye bye. Đi đường cẩn thận.”

“Bye chị, anh họ, lần sau gặp.”

Thấy cánh cửa đã đóng, nụ cười trên môi Mộc Tâm liền thu lại, cô đứng dậy: “Em về công ty làm việc đây!”

Lâm Đình Phong kéo tay cô lại: “Không đi ăn sao?”

“Không phải anh ăn bánh đến no rồi sao? Còn muốn ăn gì nữa?”

Thấy giọng nói khác lạ của cô, anh kéo cô lên đùi, ôm lấy eo cô, dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Ai chọc em giận à?”

“Ai mà có bản lĩnh chọc em giận chứ!”

Nghe cái điệu cắn răng phồng má của cô, anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô: “Là anh à?”

Cô quay mặt qua chổ khác: “Boss đại nhân, em làm sao dám giận anh!”

Thái độ như vậy mà nói là không giận, ai tin chứ?

Anh thơm lên má cô một cái: “Mộc Mộc, em ghen à?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Ghen cái em gái nhà anh!”, Mộc Tâm đỏ mặt, chột dạ nói.

Hóa ra là vậy! Đánh bậy đánh bạ nói vậy mà cô ấy lại ghen thật! Hiếm thấy được bộ dáng này của tiểu hồ ly, anh dựa sát lại, ở bên tai cô thì thầm: “Em thừa nhận là ghen với em gái nhà anh rồi sao?”

Cô trừng mắt nhìn anh, bị nói trúng tim đen khiến cô thẹn quá hóa giận, định tụt khỏi đùi anh. Vừa động đã bị anh giữ lại, giọng nói đầy dỗ dành: “Đừng giận, anh và em ấy chỉ nói chuyện vài câu thôi!”

“Vài câu mà có thể cười vui vẻ như vậy rồi! Em vào chậm một chút chắc hai người đốt pháo ăn mừng trong phòng luôn!”

Thấy bộ dáng xù lông mà ăn chanh đến đáng yêu của cô, anh không nhịn được hôn lên môi cô một cái: “Anh chỉ muốn ‘đốt pháo hoa ăn mừng’ với em.”

Mộc Tâm đẩy anh ra: “Anh đừng có mà dùng chiêu này với em!”

Lâm Đình Phong cười vô tội, nói: “Chiêu gì cơ?”

“Nam nhân kế! Nói anh biết dù anh có mặc đồ tình thú đứng trước mặt thì…”, ý thức được lời vừa nói ra, cô che miệng, ngại chín mặt.

Anh cười khẽ một tiếng: “Anh không ngờ em lại thích ‘kiểu’ đó đấy!”

Cô cầm tay anh cắn mạnh lên một cái. Anh để cho cô hết gặm lại cắn, đến khi năm sáu dấu răng đỏ ửng lên, cô mới buông ra: “Em nói này!”

Anh đưa tay lau vết son bị lem trên môi cô, ánh mắt đầy ôn nhu: “Ừm, anh nghe!”

“Nếu anh đã có người con gái mình thích thì đừng làm cho người con gái khác cười. Bởi vì một người sẽ ghen, một người sẽ rung động.”

Anh nghiêm chỉnh, nói: “Anh chỉ đáp có ba câu ‘ngồi đi’, ‘ừm’ và ‘đúng vậy’ mà em ấy đã tự nói tự cười rồi! Anh oan uổng lắm đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.