Chương 171
Nghe vậy, mấy nhân viên lục tục lật hồ sơ ra, cô gái cổ hủ lúc nảy tiếp tục trình bày: “Boss vừa mới gửi sang vài dự án, nguồn vốn lưu động hiện tại không đủ! Cho nên dự án này đang ngâm nước nóng! Nhưng trước đó, chúng ta cần di dời các hộ dân sống ở trên núi và các làng nhỏ xung quanh chân núi. Để tránh bức xạ làm ảnh hưởng đến sức khỏe người dân, chúng ta cần mở rộng phạm vi quy hoạch là 100 km.”, cô ấy ấn nút chuyển slide, “Đây là ước tính chi phí đền bù và sắp xếp nơi ở mới cho người dân. Chuyện này tôi đã giao cho phòng đàm phán. A Châu, bên cô làm tới đâu rồi?”
A Châu – quản lý phòng đàm phán, cô ấy khó khăn, đáp: “Mọi việc đều khá thuận lợi, chỉ có một hộ chưa đồng ý di dời.”
“Vấn đề nằm ở đâu?”
“Tôi cũng không rõ, người ở hộ đó là một bà lão, bà ấy chỉ sống có một mình. Nghe hàng xóm nói bà ấy là mẹ đơn thân, hoàn cảnh gia đình cũng không mấy tốt. Tôi đã nâng giá đền bù lên 5%, còn giới thiệu một căn hộ rất tốt. Nhưng bà ấy một mực không chịu dời đi.”
“Mẹ đơn thân? Vậy con của bà ấy thì sao?”
“Tôi cũng không biết. Đến rất nhiều lần nhưng tôi chưa từng thấy con bà ấy.”
“Đi hỏi thăm tin tức về con bà ấy đi. Biết đâu vấn đề nằm ở đó!”
A Châu nhận được sự gợi ý, thở phào nói: “Được, tôi sẽ đi điều tra.”
“Còn một tháng nữa tiền vốn sẽ vào ngân sách. Không còn nhiều thời gian đâu. Tôi cho cô thời hạn một tuần xử lý dứt điểm vụ này!”
“Dạ, chị Thư Ý”
Mộc Tâm ngồi xem và rất tán thưởng cô Thư Ý này. Dù trông bảo thủ nhưng cách làm việc rất nhanh gọn và táo bạo. Suy nghĩ chu toàn lại biết nắm bắt trọng tâm. Đi tìm đâu xa, đây chính là ứng viên thích hợp cho vị trí marketing của Sunset rồi! Nhưng làm sao đào người ta từ một ngôi đình lớn về căn miếu nhỏ của mình đây? Khó rồi nha!
…
Sau khi tan họp, Mộc Tâm đi lên tầng 50 tìm Lâm Đình Phong. Cô đẩy cửa đi vào thì thấy anh đang ngồi trên sofa, đối diện có một cô gái đang cười rất vui vẻ. Nhìn kỹ thì mới nhớ đó là em họ của anh, lúc trước có gặp một lần ở bữa tiệc của Mạc Chí Thiên – Lý Nhã Đình.
Anh thấy cô thì đưa tay ra, ý bảo cô lại ngồi cạnh anh, Mộc Tâm nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh, tay anh bất ngờ ôm lấy eo cô, nói nhỏ: “Sao lại đi lâu vậy?”
Cô nhìn hai miếng bánh ngọt đặt trên bàn và túi chống sốc đặt bên cạnh Lý Nhã Đình, nhớ lại cảnh cười nói của hai người lúc nảy, cô nhàn nhạt đáp: “Em không đi lâu sao anh có thời giờ ăn bánh ngọt do ’em gái’ anh đem đến.”
Lâm Đình Phong thấy giọng điệu cô có hơi lạ định hỏi có chuyện gì thì Lý Nhã Đình ngồi đối diện lên tiếng ngắt ngang: “Chị dâu, chị cũng ở đây sao? Thật là… Em không biết chị đến nên chỉ chuẩn bị hai miếng bánh ngọt thôi!”
Mộc Tâm cầm chiếc muỗng trên đĩa bánh của Lâm Đình Phong mút một miếng kem đưa lên miệng ăn, mỉm cười nói: “Không sao, chị ăn của Đình Phong là được. Đình Đình đến đây có chuyện gì không?”
Đáy mắt Lý Nhã Đình nháy lên một tia không rõ nhưng rất nhanh đã giấu đi, cô ấy cười tươi: “Chỉ là về nước lâu như vậy mà chưa gặp anh họ được mấy lần. Hôm nay em có học làm bánh ở lớp nấu ăn gần đây, nhớ tới anh Thiên có nói anh họ mở công ty tài chính, xem bản đồ thấy gần nên ghé xem thử.”
“Oh vậy sao? Cũng trùng hợp thật nha! Bình thường Đình Phong không ở đây đâu.”, lớp nấu ăn gần đây, nghe Mạc Chí Thiên nói, vô tình Lâm Đình Phong có mặt ở công ty. Một hai chuyện có thể cho là trùng hợp, nhưng ‘quá tam ba bận’.
Lúc trước gặp ở bữa tiệc của Mạc Chí Thiên, cô không để ý chuyện cô ấy ngồi sát bên cạnh Lâm Đình Phong, giờ nghĩ lại thấy rất có vấn đề nha!
Cô chớp chớp mắt, tỏ vẻ tò mò, hỏi: “Lúc nảy hai người nói chuyện gì mà cười vui vậy?”