Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 142:




Chương 142

Cô mở hộp cơm ra ăn, đang ăn thì điện thoại rung lên. Cô cầm điện thoại nhìn qua tên người gọi rồi ấn nút bắt máy: “Alo, Gia Thành, chương trình quảng cáo có vấn đề gì sao?”

Đầu dây bên kia, Trần Gia Thành cười nói:”Không có vấn đề gì. Chỉ là anh có một tin tức tốt cho em đây. Có muốn nghe không?”

Mộc Tâm tò mò: “Tin tức gì vậy?”

“Biết em có dự án muốn ký kết với Tống Sinh, nên anh có hỏi thăm một chút. Anh nhận được tin Tống Sinh đang khảo sát vườn dược thảo ở cao nguyên Đông Bắc.”

Cô nghe xong lời anh nói thì vui mừng: “Tốt quá rồi! Chuyện khó khăn cả tuần nay cuối cùng cũng giải quyết được rồi! Cảm ơn anh, Gia Thành.”

Điện thoại truyền ra tiếng cười khẽ của anh: “Không có gì, nếu muốn cảm ơn thì hai tuần nữa đến dự sinh nhật của anh đi.”

“Sinh nhật của anh vào tháng sau à? Đương nhiên là em sẽ tới rồi.”

“Được, anh sẽ gửi thư mời cho em sau, em ăn trưa đi, bye.”

“Bye.”

Chiều hôm đó, sau khi tan ca, Mộc Tâm gọi điện cho Ngọc Điềm, máy vừa kết nối, cô liền vui vẻ hỏi: “Điềm Điềm, cậu rảnh không? Tụi mình đi mua sắm đi.”

Ngọc Điềm cười đáp: “Ok, nhưng khoảng 7 giờ được không? Mình đang xử lý một hồ sơ vụ án.”

“Được, vậy 7 giờ mình tới công ty đón cậu.”

“Được, lát gặp.”

Sau khi cúp điện thoại, Mộc Tâm thấy thời gian còn sớm nên cô láy xe đến công ty Sunset để lấy vài hồ sơ.

Đi vào công ty, thấy phòng thiết kế vẫn còn sáng đèn, cô nhẹ nhàng đi lại thì thấy Trịnh Sâm vẫn còn ngồi trên bàn vẽ vời. Cô mĩm cười đi lại, nhặt vài tờ giấy bị rơi trên đất lên xem rồi đặt lại lên bàn.

Trịnh Sâm ngẫng đầu, thấy cô đến thì đứng bật dậy: “Bà chủ, sao giờ này rồi mà cô còn đến đây?”

Mộc Tâm vỗ vai cậu ấy, bảo: “Ngồi xuống đi.”, cô kéo một chiếc ghế lại cạnh bàn, ngồi xuống, nói đùa: “Sao giờ này mà cậu còn chưa tan ca nữa? Người không biết nhìn vào sẽ nghĩ rằng tôi đang bốc lột nhân viên đó!”

Giọng nói Trịnh Sâm buồn buồn: “Tôi vẫn chưa thiết kế xong bộ sưu tập của quý này nữa… Tôi sợ bà chủ sẽ thất vọng về tôi. Quý vừa rồi công ty đã thua lỗ không ít rồi.”

Mộc Tâm động viên: “Thu lỗ là trách nhiệm của mọi người ở công ty, đâu phải tại một mình cậu. Đừng tự tạo áp lực cho mình quá, thư giản chút đi.”, nghĩ tới gì đó, cô liền nói: “Sắp tới tôi sẽ đi cao nguyên công tác, có muốn đi cùng không, rủ theo Kiến Vĩ và Jolie luôn! Xem như đi dã ngoại một chuyến để lấy cảm hứng.”

Trịnh Sâm nghe vậy thì có chút hứng thú, hỏi: “Chúng tôi đi theo có làm ảnh hưởng đến công việc của bà chủ không?”

Mộc Tâm vỗ vai cậu: “Không sao đâu! Tôi sẽ chuẩn bị vé xe rồi gửi thời gian cho mọi người.”, nói rồi cô đứng lên xếp các tập bản thảo lại, “Giờ thì cậu về nhà nghĩ ngơi hay đi đâu đó chơi đi. Cậu nhìn cậu kìa, ốm đi một vòng rồi! Mau trả lại nhà thiết kế đẹp trai ngời ngời cho tôi đi! Đó là mệnh lệnh!”

Trịnh Sâm nghe cô nói thì mĩm cười: “Dạ, vậy tôi tan ca ngay, cảm ơn bà chủ.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.