Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 141:




Chương 141

Hai gã ăn chơi thấy bộ dáng gầy gò của Lâm Đình Phong thì cười ngã ngớn: “Haha, cười chết tao rồi, tên mặt trắng này muốn lo chuyện bao đồng hả? Vậy thì đừng… Aaaa!”

Lâm Đình Phong không đợi hắn nói xong lời thoại đã đạp thẳng vào bụng hắn khiến hắn văng ra hai mét, nằm dưới đất la ó.

[Tác giả: Cắt!!! Sao chưa gì đã đánh rồi? Cậu phải cho hắn ta nói xong lời thoại chứ! Như vậy thì tôi mới đủ số chữ được.

Lâm Đình Phong: Trượt chân.

Tác giả: … ]

Anh không nói nhiều, trực tiếp đánh hai gã đó ngất xĩu. Anh bảo vệ đứng ở cửa thấy toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy năm phút thì sợ hãi nhìn Lâm Đình Phong.

Anh nhìn tên bảo vệ rung rẫy đứng cách đó vài mét, lạnh giọng, nói: “Gọi cấp cứu đi. Đứng đực ra đó làm gì?”

Anh bảo vệ gật đầu lia lịa, mò vào túi lấy chiếc điện thoại ra gọi cấp cứu.

Xử lý xong hai gã ăn chơi, Lâm Đình Phong chợt nhớ chực tới việc quan trọng. Đột nhiên anh cảm thấy sống lưng lạnh toát, quay đầu lại thì thấy Mộc Tâm đang híp mắt nhìn anh. Cô cong khóe môi, cười lạnh: “Ha, giả vờ say sao?”

Lâm Đình Phong rùng mình một cái, anh đi về phía cô, giải thích: “Mộc Mộc, anh không phải cố ý đâu, em nghe anh nói đã.”

Mộc Tâm không thèm nghe anh nói, cô bình tĩnh xoay người đi về phía bãi đỗ xe. Lâm Đình Phong đuổi theo, ôm lấy cô từ phía sau, gấp gáp giải thích: “Không phải anh muốn giả vờ để lừa em đâu. Tại vì…”

“Bịch”, Mộc Tâm nắm lấy tay anh, quật mạnh qua vai một cái khiến anh ngã nằm trên nền đất.

[Tác giả: Cắt!!! Sao nữa vậy? Cô phải để anh ta nói xong thoại chứ! Như vậy thì tôi…

Mộc Tâm: Trượt tay

Tác giả: … ]

Lâm Đình Phong ôm ngực, đau đớn rên khẽ một tiếng, anh đưa ánh mắt đánh thương nhìn cô: “Mộc Mộc, em muốn mưu sát chồng mình à?”

Mộc Tâm lạnh lùng giẫm đôi giày cao gót đi lấy xe rồi phóng nhanh về nhà. Lâm Đình Phong tội nghiệp lê tấm thân cao hơn một mét tám đi lấy xe rồi tự láy về nhà.

Sáng hôm sau, Lâm Đình Phong dậy sớm để làm bữa sáng như mọi khi, nghĩ tới cô hàng xóm đối diện vẫn còn giận mình thì thở dài bất lực. Anh để đồ ăn vào hộp giữ nhiệt, nghĩ nghĩ một chút rồi lấy tờ giấy note ghi một dòng chữ dán lên hộp cơm.

Anh mặt áo khoác vào, cầm điện thoại, chìa khóa xe và hộp giữ nhiệt rồi đi ra ngoài. Anh treo hộp cơm lên tay nắm cửa, ấn chuông hai cái rồi đi về phía thang máy, xuống lầu lấy xe đi làm.

Khoảng 8h30, Mộc Tâm cầm túi xách đi làm, lúc cô mở cửa ra, thấy có một hộp giữ nhiệt treo ở tay cầm. Cô vô thức đưa mắt nhìn căn phòng đối diện. Trong lòng chợt dâng lên chút ấm áp, cô cầm hộp cơm, đóng cửa lại, đi đến công ty.

Hôm nay có một cuộc họp, Mộc Tâm điềm nhiên lắng nghe, báo cáo công việc và tiến triển dự án của mình. Lâm Đình Phong ngồi ở ghế giữa, anh luôn đặt sự chú ý lên người cô thư ký nhỏ, nhưng cô lại không cho anh dù chỉ là một ánh mắt làm anh thất vọng không thôi.

Đến giờ nghỉ trưa, Mộc Tâm cầm hộp cơm đi đến phòng trà, cô lấy hộp cơm ra khỏi túi giữ nhiệt thì thấy một tờ giấy note nhỏ. Cô cầm tờ giấy lên xem: “Có giận anh thì cũng đừng bỏ bữa.”, trái tim cô đột nhiên bị ai đó hung hăng đập mạnh một cái, trong lòng đột nhiên có chút nhớ ai kia!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.