Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 126:




Chương 126

“Ồ! Ở nhà còn chiếc xe nào không mẹ? Con định chạy vài vòng thành phố xem sao!”

“Hình như còn một chiếc, để mẹ lấy chìa khóa cho con.”, nói rồi mẹ Liễu đi lại tủ gỗ lấy một chùm chìa khóa xe đưa cho Liễu Thu.

“Mẹ ở nhà nghỉ ngơi sớm nha, con đi rồi về.”, cô chạy lon ton lên lầu thay đồ, lát sau cô mặt một chiếc croptop đỏ và quần da bó sát, khoác thêm chiếc khoác jean đi ra ngoài.

Cô không biết phải đi đâu, nên cô láy xe đi vòng vòng, cuối cùng đi vào một quán bar khá lớn nằm ở trung tâm thành phố. Cô tìm một góc ngồi xuống uống rượu, ăn chút trái cây rồi ra sân nhảy nhót các kiểu.

Tầm hơn một tiếng, cô bước ra khỏi quán bar đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua một lon nước chanh để giả rượu. Sau khi tính tiền, cô đi ra ngoài, điện thoại trong túi chợt reo lên, cô vừa móc điện thoại ra vừa đi về phía bãi đỗ xe. Bỗng nhiên có một mùi hương gỗ tùng thoang thoảng trong không khí, tiếp đó là một bàn tay đặt lên vai cô.

Cô hơi giật mình quay đầu lại, ánh mắt cô chạm phải một gương mặt baby điển trai có phần hiền lành, anh nở một nụ cười tươi như mang theo ánh nắng mùa xuân giữ tiết thu se lạnh.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Liễu Thu như thấy bản thân rơi vào bể tình. Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ, ôi! Người đâu mà dễ thương vậy? Đúng gu của mình ghê!

Mộc Kiến Vĩ vừa mới đi gặp khách hàng ở quán bar gần đó, uống nhiều rượu nên dạ dày hơi khó chịu, cậu đi vào cửa hàng mua một hộp sữa tươi. Lúc đi ra thì thấy một cô gái làm rơi chìa khóa xe. Cậu nhặt lên vội đuổi theo gọi cô gái ấy, thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, cậu quơ quơ chiếc chìa khóa, cười nói: “Chị gì ơi, chị làm rơi chìa khóa này.”

Liễu Thu lúc này mới hoàn hồn lại sau khi bị con quỹ tình yêu quặt cho sấp mặt. Cô ấn từ chối cuộc gọi rồi cười tươi nhận lại chìa khóa từ tay cậu: “Cảm ơn cậu nha.”

Mộc Kiến Vĩ mĩm cười: “Không có gì.”, nói rồi cậu xoay người đi về phía xe đỗ.

Liễu Thu đắn đo nhìn theo cậu ấy, Aiz! Có nên đi theo xin cách thức liên lạc không nhỉ? Không được, không được, như vậy thì kỳ cục lắm. Nhưng không xin thì lỡ như không gặp mặt nữa thì sao?

Cô đứng đó đấu tranh tư tưởng cả buổi, chớt mắt một cái đã không thấy Mộc Kiến Vĩ đâu nữa rồi. Cô thở dài tiếc nuối xoay xoay chìa khóa đi lấy xe. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Khách sạn Đế Tước.

Trước cửa chính, các chiếc xế hộp sang trọng nối đuôi nhau đỗ lại. Rất nhiều các ông lớn bà nhỏ của thành phố A đi đến tham dự buổi tiệc của Liễu gia.

Hôm nay, Liễu gia đã bao trọn ba tầng của khách sạn. Bên trong phòng tiệc chính, Ba Liễu và Liễu Đông đang đi mời rượu chào hỏi khách khứa.

Mẹ Liễu và Liễu Thu đang ở trong phòng trang điểm. Đến 8 giờ tối, buổi tiệc bắt đầu mở màn. Mẹ Liễu nắm tay Liễu Thu đi xuống lầu. Các ánh đèn flash nháy lên liên tục, Liễu Thu như một nàng búp bê tây trong bộ váy công chúa màu hồng pastel, cô giẫm trên đôi giày trong suốt đi xuống từng bật thang.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn lên nhân vật chính ngày hôm nay, Liễu Thu cùng mẹ đi về phía ba mình và anh hai. Cô nhỏ giọng càu nhàu: “Sao ba với anh lại mời nhiều người như vậy? Còn gọi cả phóng viên nữa chứ?”

Ba Liễu đưa khuỷu tay ra để cô khoác lên tay ông: “Đương nhiên là để ba khoe con gái rồi. Cười lên, đi mời rượu với ba.”

“Ồ.”, Liễu Thu lếch thân xác chán chường đi theo ba mình.

Lúc này cửa chính được đẩy ra, một cặp cha con soái khí bước vào trong. Ba Liễu nhìn thấy người bạn già đến thì cười sáng láng, kéo cô con gái đi lại: “Oh, Trí Viễn, ông đến rồi đấy à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.