Chương 117
Lúc này cửa chính cục cảnh sát được đẩy ra, Lâm Đình Phong tiêu sái bước vào, không ngoài dự đoán, anh thấy Mộc Tâm đang nhướng mày nhìn mình. Ánh mắt anh rơi vào tên thanh niên đẹp trai đứng phía sau lưng cô. Khi ở trước cửa, anh đã thấy xe của cô rồi, nhưng thật không ngờ việc gấp cô nói lại là đến cục cảnh sát bảo lãnh cho tên thanh niên ẻo lả kia.
Lạc Tư lúc này nhìn lên, thấy Mộc Tâm và Lâm Đình Phong, cậu nghĩ rằng hai người cùng đến bảo lãnh cho mình, mừng muốn rơi nước mắt, nức nở kể lể: “Ôi! Hai người cùng đến à? Huhu, mình bị đánh đến thảm mà! Mình chỉ có lòng tốt đưa tay ra đỡ một cái thôi mà bị đánh thành như vầy rồi! Cậu không thấy cái con quỷ đó dữ đến cỡ nào đâu! Người ta nói quân tử đánh người không đánh mặt, mà tên đó đánh lên mặt mình, đánh tận mấy cái! Huhu, sao mình ra đường gặp ai nữa.”
Nghe Lạc Tư nói xấu mình trước mặt Mộc Tâm, Ngọc Điềm nổi đóa muốn xông lên: “Ê! Cái tên bánh bèo kia, cậu nói ai là con quỷ? Muốn tôi đấm cho mấy phát nữa không? Rõ ràng là cậu xàm sỡ tôi mà còn nói như bản thân thanh cao lắm!”
Thấy Ngọc Điềm đi lên, Lạc Tư sợ hãi núp sau lưng Lâm Đình Phong, rống cổ lên cãi lại: “Tôi có xàm sỡ cô bao giờ? Cô đừng có mà lấy oán báo ân.”
Ngọc Điềm máu nóng dồn lên não, may mà Mộc Tâm nắm tay kéo cô ấy lại: “Còn ở cục cảnh sát, về nhà rồi nói sau, đừng làm lớn chuyện, ảnh hưởng không tốt tới công việc của cậu đâu.”
Ngọc Điềm nghe vậy mới nhịn cơn giận xuống, ngồi phịch xuống băng ghế. Lạc Tư thấy một màn như vậy, nhìn về phía Mộc Tâm hỏi: “Tiểu Tâm Tâm, cô quen người hung dữ đó sao?”
“Ừm, bạn thân của tôi đó! Giờ thì nói với cảnh sát là hiểu lầm đi, nộp tiền bảo lãnh rồi đi về!”
Hai viên cảnh sát đứng đó nảy giờ, thấy bọn họ là người quen thì như trút được gánh nặng, hớn hở nói: “Haha, là người quen thì dễ nói chuyện rồi, bây giờ hai người bão lãnh ký tên, nộp phạt là có thể ra về rồi.”
“Vâng ạ, phiền chú cảnh sát quá!”, nói rồi Lâm Đình Phong và Mộc Tâm đi lại ký tên lên bảng cam kết, nộp tiền phạt xong thì bốn người đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, Ngọc Điềm kéo kéo tay áo Mộc Tâm, nói: “Khuya rồi, chắc không gọi được xe, mình ở lại nhà cậu một đêm được không?”
Mộc Tâm mĩm cười nắm lấy tay Ngọc Điềm: “Đương nhiên là được rồi, lên xe đi, mình chở cậu.”
Lâm Đình Phong lầm lầm lì lì từ nảy đến giờ, nghe thấy lời hai người họ nói, anh lập tức đi lên kéo Mộc Tâm vào trong ngực, cảnh giác nhìn Ngọc Điềm, nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, sao cậu có thể ở cùng nhà bạn gái người khác như vậy?”
Ngọc Điềm đen mặt nhìn anh, ‘nam bạch liên hoa’, ấn tượng về anh từ đầu tới cuối không thay đổi trong mắt Ngọc Điềm, cô ấy nhếch mép, đắc ý nói: “Ở cùng nhà thì có là gì? Chúng tôi còn ngủ cùng giường, mặc cùng quần áo rồi đấy! Lúc đó không biết anh còn ở cái xó xỉnh nào đâu!”
Một mùi chanh nồng đậm xông lên tận óc, áp suất trong không khí chợt đặt quánh lại, Lâm Đình Phong cười khẽ một tiếng làm rợn cả tóc gáy: “HA, NGỦ CÙNG? MẶC CÙNG?”
Lạc Tư rùng mình một cái, cậu bưng cái má sưng đỏ của mình, lên tiếng giải vây: “Tiểu Phong Phong, cô ấy là con gái mà, ngủ cùng, mặc cùng thì có gì đâu! Cậu đừng như vậy chứ! Con gái mà…”
Ngọc Điềm quay qua trừng Lạc Tư: “Ai mượn cậu nhiều chuyện!”
Lạc Tư rụt vai lại, đưa tay làm động tác kéo khóa miệng, đứng yên lặng một chỗ, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân.
Lâm Đình Phong đưa ánh mắt thăm dò quan sát Ngọc Điềm, nhìn từ trên xuống dưới có chỗ nào giống con gái chứ? Thật là mối họa tiềm tàng!
Nghĩ rồi, anh lấy chìa khóa xe ném cho Lạc Tư: “Cậu láy xe chở cô ấy về đi, tôi về với Mộc Mộc.”
Nói rồi anh trực tiếp ôm Mộc Tâm đi, mặc kệ sự phản đối của cô. Mộc Tâm bất lực ngoái đầu lại nhìn Ngọc Điềm, vẫy tay nói to: “Điềm Điềm, cậu để Lạc Tư chở về nha, hôm nào chúng ta hẹn gặp mặt sau.”