Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 116:




Chương 116

Đúng lúc này điện thoại trong túi cô lại reo lên. Cả hai đang chìm đấm trong lửa tình mãnh liệt, nên không ai để ý đến nó. Đến khi điện thoại Lâm Đình Phong vang lên lần nữa, Mộc Tâm mới lấy chút lý trí đẩy đầu anh ra: “Anh đi nghe máy đi, chắc có chuyện gấp gì đó!”

Bác nông dân họ Lâm vẫn chăm chỉ trồng xuống người cô từng trái dâu chín mọng, khẽ nói: “Không quan trọng.”

Điện thoại trên sofa lại reo lên lần ba, lúc này lửa trong người Mộc Tâm đã vơi đi hơn một nửa, cô vịnh hai má của Lâm Đình Phong đẩy đầu anh ra, để anh đối diện với mình, dụ dỗ nói: “Đi nghe máy đi, đã là lần thứ ba rồi, chắc có chuyện gấp lắm.”

Lâm Đình Phong đen mặt, bước xuống giường, hầm hầm đi lại sofa cầm chiếc điện thoại lên, nhìn lướt qua tên người gọi thì trực tiếp bắt máy: “Cậu tốt nhất là có chuyện quan trọng cần nói. Nếu không thì ngày mai đóng cửa bệnh viện đi là vừa.”

Lạc Tư bên kia đơ vài giây, nửa đêm nửa hôm mà tên đại ma vương này ăn phải thuốc súng à? Dữ như vậy làm gì?

Thấy hai viên cảnh sát đang nhìn mình, Lạc Tư dùng giọng điệu đáng thương nói: “Tiểu Phong Phong, mình bị bắt vào đồn cảnh sát rồi, cậu đến bảo lãnh cho mình đi.”

Lâm Đình Phong lạnh lùng nói: “Ở đó ngủ một đêm đi, sáng mai mình sẽ kêu Tiểu A đến bảo lãnh cho cậu.”

Đầu dây bên kia Lạc Tư quýnh lên: “Ôi! Thằng bạn plastic, cậu mà không đến là tình bạn này coi như tới đây là tuyên bố tử vong đấy!”

Lâm Đình Phong trầm mặt, môi mỏng phun ra vài chữ: “Có lần sau thì cậu tuyên bố chết yểu cũng không có ai đến bảo lãnh đâu!”

“Hihi, mình biết cậu sẽ không…”, đầu dây điện thoại truyền đến tiếng ‘Tút’ thật dài, Lạc Tư cười nói với hai viên cảnh sát: “Bạn của tôi sắp tới bảo lãnh rồi!”, nói rồi cậu ngước cặp mắt gợi đòn nhìn Ngọc Điềm, cô ấy cũng vừa cúp điện thoại.

Mộc Tâm bên kia vừa nhận được cuộc gọi của Ngọc Điềm, nghe thấy cô ấy đang ở đồn cảnh sát, Mộc Tâm vội bước xuống giường, nhặt chiếc áo lót chạy vào nhà vệ sinh.

Khi bước ra, quần áo của cô đã được xử lý chỉnh tề, cô vừa đi ra phòng khách lấy túi xách vừa nói: “Em có chuyện gấp, em đi ra ngoài một lát nha!”

Lâm Đình Phong dựa vào cửa phòng, ai oán nhìn cô: “Giờ này mà em còn ra ngoài?”

Mộc Tâm đi lại hôn lên má anh một cái, dỗ ngọt, nói: “Em đi rồi về ngay, anh xử lý chuyện gấp của anh đi, bye bye.”

Thấy cô đi rồi, Lâm Đình Phong mới thong thả cài lại cúc áo, cầm áo khoác và chìa khóa xe đi ra ngoài.

Đồn cảnh sát nhân dân, hai viên cảnh sát trực đêm đang ngồi trong bầu không khí đậm đặc mùi thuốc súng của hai thanh niên trước mặt.

Mộc Tâm chạy đến, cô đổ xe trước cửa cục cảnh sát, rồi đẩy cửa đi vào trong. Nhìn lướt qua, cô đã thấy Ngọc Điềm đang ngồi trên băng ghế dài. Cô lo lắng đi lại, nhìn Ngọc Điềm từ trên xuống dưới, thấy mu bàn tay của cô ấy bị trầy xướt, cô dịu giọng nói: “Cậu đánh nhau à? Đánh nhau với ai vậy?”

Ngọc Điềm mím mím môi, cụp mắt như đứa trẻ làm sai, đưa tay chỉ về phía Lạc Tư đang ngồi quặt quại trong góc phòng. Mộc Tâm theo hướng cô ấy chỉ mà nhìn qua, khi thấy được người đó là ai, đầu Mộc Tâm như có con quạ đen vừa bay qua. Sao lại là cái con hàng này vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.