Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 188: Mạt Thế 1






Nửa thanh ống thép hung hăng đánh xuống, trực tiếp đánh gãy cổ bộ xương người lung lay trước mặt, không, không nên gọi người , là quái vật mới đúng.
Toàn thân hư thối, phát ra mùi tanh tưởi.
Thi thể di động huyết nhục lẫn lộn.
Bắt buộc phải đập nát não thì cái thứ kia mới hoàn toàn ngừng hoạt động.
Cẩm Vinh cầm ống thép, lưu loát cắm vào phần đầu vì xương cổ đứt gãy mà lăn xuống đất của tang thi.
Con người trên thân thể vốn có nhiều chỗ trí mạng, biến thành tang thi cũng khác đi nhiều.
Cẩm Vinh thở dài, thấy tang thi đã chết hắn, mới rút ống thép, dời tầm mắt không chú ý đến dịch não văng tóe khắp nơi, ngồi xổm xuống thân từ trong túi lấy ra bao tay trắng cùng dao phẫu thuật.
Bắt đầu nghiên cứu đầu zombie.
Chu Cẩm Vinh, nghiên cứu sinh khoa y học đại học X, mồ côi từ nhỏ, được bà ngoại nuôi lớn, tốt nghiệp đại học xong, bà cũng qua đời, từ đây cô độc một mình.
Thành tích đi học rất tốt nhưng không nhiều mối quan hệ, phần lớn đều là xã giao nhàn nhạt, bình thường quỹ đạo nhân sinh có lẽ sẽ là tiếp tục học, trở thành giảng viên đại học, làm giáo sư tiến sĩ, hoặc là rời trường học trở thành bác sĩ nổi tiếng của một bệnh viện nào đó.
Nhưng tận thế diễn ra, thay đổi cuộc sống của rất nhiều người.
Đồng thời, Chu Cẩm Vinh cũng xảy ra biến hóa.
Chu Cẩm Vinh đang ngồi trong phòng thí nghiệm thì đột nhiên một người, hai người, lần lượt biến thành tang thi.
Mất ba giây sững người, đã mặt không đổi sắc cầm dao phẫu thuật công kích ngược lại tang thi, thành công xử lí đối phương.
Tuy mới bắt đầu có hơi trúc trắc, nhưng giờ đã là ngày thứ ba sau tận thế, cũng thành thạo hơn.
Cẩm Vinh bỗng nhiên cảm thấy, lúc này ném cho cô thanh kiếm, cô còn có thể thuận tay múa vài đường.
Từ từ, hiện tại không nên nghĩ chuyện này mà là vấn đề, giờ cô có tính là giết người không, cho dù người đó, giờ đã là quái vật người không ra người ngợm không ra ngợm.

Sinh hoạt trong xã hội pháp trị hơn hai mươi năm, Cẩm Vinh tuyệt đối không cho rằng đây là giết người, mà chỉ là tự vệ.
Nhìn điện thoại, quốc gia phát một dòng thông báo khẩn cấp, tuyên bố tang thi chính là con người, do nhiễm virus mà biến thành quái vật đi cắn người, các công dân chú ý tự bảo vệ an toàn cho chính mình
Nhưng càng không xong hơn, chính là nhìn từ phương diện nào, lĩnh vực nào thì tận thế cũng chính là bước tiến triển lùi, là tụt dốc của xã hội loài người.
Cẩm Vinh mặt không đổi sắc mà dùng cái nhíp gắp ra một thứ hơi vàng vàng góc cạnh từ đầu tang thi, tranh thủ internet còn chưa hoàn toàn biến mất, lướt weibo một chút.
Quả nhiên, thời đại này, ai cũng là nô lệ của điện thoại di động.
Mà trên weibo, cũng đã phát tán thông tin về thứ đồ vàng vàng này từ mấy ngày trước.
Giết tang thi xong còn có tâm tình chụp ảnh đăng lên mạng, có nhân loại nào giết tang thi xong không thấy ghê tởm chứ, chưa nói đến chú ý những chuyện này.
Thiên hạ to lớn, việc lạ gì cũng có, Cẩm Vinh nội tâm phun tào.
Tuy rằng chưa rõ thứ này có ích lợi gì, nhưng đã bắt đầu có người đi góp nhặt, hơn nữa dùng tinh hạch làm tiền tệ.
Nói Chu Cẩm Vinh có biến hóa, ý là muốn nói ngay khi tận thế đến, một chút ký ức hỗn loạn từ đâu xâm nhập vào đầu cô, hay nói là Chu Cẩm Vinh giờ đã trở lại làm Cẩm Vinh, dù sao việc giết chóc không ghê tay này, một Chu Cẩm Vinh không thì khó mà có thể làm được.
Đổi thành người khác, ký ức như thật như giả đột nhiên xuất hiện trong đầu mình, khả năng sẽ sinh ra hỗn loạn, còn Cẩm Vinh thì không, không hiểu được cũng không sao, cô thích ứng rất tốt.
Nói chung những biến hóa này chẳng làm Cẩm Vinh nao núng, mục tiêu của cô vẫn là sống thật tốt.
Cho dù xem tình huống trước mắt thì đây có lẽ là một mục tiêu khó đạt thành.
Nhưng có giấc mơ nào không cần nỗ lực hành động, Cẩm Vinh tự mình an ủi.
Lại nói giết tang thi, nếu làm đúng cách, còn có thể tận dụng làm nghiên cứu khoa học.
Cẩm Vinh cầm tinh hạch màu vàng cho vào túi bên người, mới ba ngày nhưng tinh hạch tích cóp cũng đã được mười mấy viên.
Cô cũng cảm thấy tinh hạch nhất định sẽ có nhiều chỗ dùng, tang thi hình thành do virus tang thi xuất hiện đúng ngày bắt đầu tận thế, nhân loại nhiễm virus thì biến thành quái vật như vậy.
Liệu rằng tinh hạch có thể có liên quan đến virus hay không?
Phỏng đoán như vậy, Cẩm Vinh càng không dám chạm tay trần vào tinh hạch, nhất định dùng dụng cụ thí nghiệm chuyên dụng để xử lý.
Xử lý đám tang thi trong siêu thị, Cẩm Vinh bỏ một ít đồ ăn nhiều năng lượng vào ba lô, cô sẽ không lấy quá nhiều, lấy nhiều cũng vô dụng, không bằng để lại cho người đến sau.
Vì tránh ảnh hưởng sức chiến đấu, Cẩm Vinh ba lô Cẩm Vinh cũng không để nhiều đồ vật, nhẹ nhàng khoan khoái mà đi.
Một lần ra ngoài bổ sung được lương thực cho khoảng ba ngày.
Cô không lo lắng chuyện đồ ăn, dù sao thủ đô nhiều siêu thị nhiều cửa tiệm,tùy ý đều có thể tìm được đồ ăn, ít nhất là trong vòng nửa năm sẽ không lo chết đói.
Phải biết rằng, virus làm cho ít nhất một phần ba nhân loại trở thành quái vật.
Đồ ăn của chúng chính là con người, cung nhiều hơn cầu.
Sản xuất dư thừa, trừ một bộ phận nhỏ thực phẩm vì không được bảo quản mà trở nên hư thối, đồ hộp cùng với gạo ngũ cốc có thể duy trì mấy năm.
Cẩm Vinh đeo túi, lại theo đường cũ trở về, lại giết thêm hai ba con tang thi chạm mặt, rồi về phòng thí nghiệm của trường học.
Là một trong những cơ sở đào tạo tốt nhất cả nước, cơ sở thiết bị hiện đại tân tiến, phòng thí nghiệm có máy phát điện và nguồn cung riêng, có thể chạy thêm một thời gian.
Kính thủy tinh công nghiệp chịu lực cao, tang thi vào không được.
Lúc trước Cẩm Vinh đã giết sạch tang thi trong phòng thí nghiệm rồi ném xác ra ngoài.
Dịch tang thi bùng phát, đại đa số học sinh đều chạy khỏi trường học, hai ngày nay Cẩm Vinh đều ở phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng lượn lờ tìm hiểu tình huống bên ngoài, cũng không gặp được ai.
Sợ là bọn họ chẳng nhớ tới phòng thí nghiệm khoa y đâu.
Hai ngày này, Cẩm Vinh cũng không đến mức ăn không ngồi rồi, giờ chẳng cần hoàn thành nghiên cứu khoa học, viết luận văn nữa.
Buồn chán, Cẩm Vinh dứt khoát kéo tang thi lên bàn giải phẫu.
Chưa giải quyết đến con cuối cùng, trên mạng cũng đã có người ở trên mạng tuyên bố tinh hạch tung thêm tin tức về tinh hạch.

Từng ấy tang thi hiển nhiên không đủ để nghiên cứu về tinh hạch, vì vậy mà mỗi lần Cẩm Vinh đi ra ngoài bổ sung đồ ăn, đều sẽ thu thập thêm tài nguyên mang về nghiên cứu.
Cũng không biết vận khí kiểu gì, một người sống cũng chưa gặp.
Đương nhiên, tang thi gặp phải cũng không nhiều lắm.
Phòng thí nghiệm thiết bị đầy đủ, cũng đủ để Cẩm Vinh phân tích.
Cẩm Vinh phát hiện tinh hạch độ cứng rất mạnh, rất khó cắt, mà đồ vật cứng rắn như vậy, lại có độ dẻo siêu cao, mật độ virus cũng đậm đặc, có thể nói đến nay tế bào virus phát hiện cũng chẳng bằng một phần ba ở các viên tinh hạch này.
Thí nghiệm đến đây cũng đành dừng lại.
Bởi vì, đến ngày thứ năm thời điểm, internet biến mất.
Ngày thứ tám radio có cải tiến đến mấy cũng không bắt được tín hiệu.
Không thể tiếp xúc với tin tức bên ngoài, Cẩm Vinh quyết định rời phòng thí nghiệm.
tạm thời khóa kín nơi này lại, các tư liệu đã nghiên cứu cũng không mang đi, ghi nhớ trong đầu.
Nếu có người vô tình đi đến nơi này, coi như giúp đỡ bọn họ đi.
Nhìn đại học X cho dù có cao quý, có là viên minh châu của thủ đô đi nữa, khuôn viên trường vẫn có tang thi lượn lờ khắp nơi.
Kinh thành dân cư mật độ cực cao, đương tang thi virus bùng nổ khi, mang đến ảnh hưởng cũng là thật lớn.
Thủ đô mật độ dân cư cao, thời điểm dịch bệnh bùng nổ, ảnh hưởng từ dịch bệnh cũng càng lớn.
Ở trung tâm có lẽ không đến một phần tư người bị nhiễm virus, nhưng bị cắn rồi lây bệnh thì phải quá nửa.
Cẩm Vinh nhíu nhíu mày, so với lần đầu ra ngoài, tang thi dường như ít hơn.
Đây cũng không hẳn là dấu hiệu tốt, càng muốn ám chỉ số người sống ở đây đã không còn nhiều lắm.
Tang thi giống như những cái ra dar dò mùi thịt người, hướng tới nơi đông người sống mà đi.
Trước lúc tín hiệu internet sập, trên mạng có vô số tin tức về mạt thế, tang thi, đủ loại suy đoán, tin tức tìm người cũng chiếm một phần lớn.
Cẩm Vinh cũng liền chọn chút tin tức quan trọng, tạm thời ghi nhớ.

Trong đó có một tin đáng chú ý, có người bắt đầu thành lập căn cứ.
Cũng không biết là chính phủ lập, hay là thế lực tư nhân.
Cẩm Vinh cạy khóa một chiếc xe, ngồi vào, tính toán lái xe đi tìm căn cứ gần nhất, một thân một mình cơ hội sống sót cũng giảm, chuyện có thể làm cũng không nhiều lắm.
Sự thật nói cho Cẩm Vinh, vận khí cô vẫn là không tồi.
Tùy tiện đi nửa ngày, vậy mà gặp được một nhóm người bình thường, hơn nữa còn là một đội ngũ mười mấy người.
"Chu Cẩm Vinh, sinh viên ngành y đại học X." Cẩm Vinh đơn giản tự giới thiệu một chút.
"Cao Lam, huấn luyện viên võ thuật." Đừng nghe tên người này văn nhã ôn nhu, nhưng kỳ thật bề ngoài cao lớn cường tráng, hắn có vẻ đã ngoài ba mươi, nhưng tính cách tựa hồ cũng không tệ lắm, cùng Cẩm Vinh nói nói mấy câu làm quen xong, liền hỏi, "Chúng ta định đi đến đến căn cứ phương đông, cô gái muốn đi cùng không?"
Cẩm Vinh nghĩ nghĩ, liền gật đầu, nhưng không gia nhập tiểu đội của Cao Lam mà chỉ muốn kết bạn, cùng đi.
Cao Lam cũng không ngại, tiểu đội này cũng là lâm thời tổ chức, hắn vốn không có tâm tư gì, được mọi người đề cử nên coi như cầm đầu, rốt cuộc đứng trước nguy cơ, có người đưa ra quyết định vẫn là hơn.
Những người khác cũng không có gì bài xích với Cẩm Vinh, chỉ chốc lát sau, đã cùng cô tám chuyện trời biển.
Trong đoàn có một cô gái trẻ tên Vân Mạt, nghe Cẩm Vinh nói là sinh viên đại học X còn thổn thữ, "Ta vẫn luôn muốn thi vào đó học nghiên cứu sinh, đáng tiếc thi hai lần mà vẫn không đậu."
Cẩm Vinh không nói gì, an ủi nàng, "Hiện tại cũng chẳng quan trọng, đại học X không còn nữa."
"Nghe nói, chưa đến một ngày sau khi tận thế bùng nổ, các trường học như đại học X đều bị tang thi bao phủ, không còn mấy người sống sót." Nói chuyện chính là phó đội trưởng Ngô Thanh, thanh niên trai tráng khoảng hai mươi tuổi.
Trong đội ngũ không có người già ốm yếu hay trẻ con khó chăm, dưới tình cảnh hiện tại, thuận tiện nhất vẫn là người trẻ tuổi thân cường thể tráng.
Cẩm Vinh không giấu giếm, trực tiếp thẳng thắn nói, "Ta vẫn luôn ở phòng thí nghiệm trường, nơi đó rất an toàn."
Vân Mạt kinh ngạc nói, "Tận thế bùng nổ nhiều ngày như vậy, cô vẫn luôn ở nơi đó?"
Cẩm Vinh cười cười, "Cô đoán xem trước kia tôi ở phòng thí nghiệm lâu nhất là bao nhiêu ngày?"
"Một tuần, hai tuần?" Vân Mạt thử nghi ngờ nói,
Cẩm Vinh lắc lắc đầu, "Hơn ba tháng, giúp giáo sư phân tích mấy mẫu tro núi lửa."
"Lâu như vậy." Đừng nói Vân Mạt, liền Ngô Thanh cũng nhịn không được cả kinh, ngăn cách với bên ngoài đừng nói ba tháng, ba ngày hắn cũng cảm thấy khó chịu.
"Những người làm nghiên cứu như cô thật lợi hại." Vân Mạt chà xát cánh tay, cảm thán.
Đang nói chuyện phiếm, Cẩm Vinh bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt kỳ quái, nhìn qua, là một nữ sinh nhìn trắng trẻo sạch sẽ, đối phương thấy Cẩm Vinh chú ý, lập tức rời tầm mắt.
"Chu Cẩm Vinh còn sống?" Tiếu Yên Nhiên trong lòng kinh nghi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.