Ninh Hinh thấy cô không nói gì chỉ trầm tư yên lặng hắn khẽ vuốt tóc cô nhu hoà giải thích.
"Chuyện này thật sự không mấy tốt đẹp nên vốn không muốn cho em biết, chỉ là 1 năm trước sinh vật lạ đột ngột tấn công, cho nên tiếng kêu ban đêm là của chúng nó".
Rất nhanh hắn liềm ôm cô thật chặt tiện bổ sung: "Nhưng mà không quan trọng, em chỉ cần ở đây liền sẽ an toàn, chúng nó không dám làm gì, đừng sợ".
Hoa Y trợn mắt há mồm đỉnh chỉ cả suy nghĩ "sinh vật lạ" cmn thật trâu bò rõ là thế giới minh tinh thế quái nào ngoặt ngay được sang sinh vật vũ trụ xâm lấn trái đất vậy?
Cmn này cũng thực quá trâu bò đi, Hoa Y thầm phun trào trong lòng, mà cho đến giờ điều cô lo lắng nhất là cô không liên hệ được với 6996.
Hoa Y thầm phỉ nhổ thế giới không đức hạnh, nói chuyển thể loại là chuyển lại nhìn đến người bên cạnh, lúc này cô mới để ý!! Sao bảo sinh vật lạ xâm lấn mà tên này quần áo sạch sẽ, đồ ăn đầy đủ, cơm bưng nước rót làm cô cứ tưởng mình chỉ bị nhảy vọt tuyến thời gian, thế méo nào tận thế mà hắn còn thong thả ưu nhã thế hả?
Như phát hiện được tầm mắt của cô, hắn nhoẻn miệng cười nụ cười đặc biệt chói mắt đến lạ
"Tôi cũng không phải nhân loại".
Hoa Y sững người, cần cổ cứng nhắc không di chuyển nổi, vẫn dừng lại ở nụ cười phá lệ rực rỡ kia.
Mệt quá tâm cô thực mệt không biết tối hôm nay cô đã phải nghe bao nhiêu tin tức động trời nữa, nào là sinh vật ngoài hành tinh, bây giờ đến AI trí năng, cmn Hoa Y sắp không ngăn nổi sức mạnh hồng hoang trong mình rồi.
Hoá ra Ninh Hinh là AI trí năng, vốn tại thời đại này chưa thể xuất hiện AI trí năng nhưng đến cái lũ người ngoài hành tinh cũng xâm lấn nơi đây rồi thì còn cái gì không thể xảy ra nữa?
Hoa Y cảm thấy tâm thực mệt vẫn là dứt khoát nhắm mắt nhập mộng thôi.
------------------
Ánh nắng chiếu rọi căn phòng, tiếng leng keng xích sắt vang lên, Hoa Y nâng tay che đi tia nắng lại bất giác cũng tỉnh giấc rồi.
Cô liếc thấy Ninh Hinh đang ngồi bên mép giường đọc sách, mà bữa sáng đã được đặt cạnh bên vô cùng chuẩn xác vẫn còn hơi nóng bay lượn.
Hoa Y kì dị nhìn hắn, không phải tên này cố tình biết được giờ cô dậy đấy chứ? Như liếc thấy ánh mắt của cô, Ninh Hinh bây giờ rất sảng khoái thừa nhận:
"Em sinh hoạt đều có quy luật, hoặc nếu không có thể nói nhìn sắc mặt cũng có thể biết được thời gian chính xác".
Trâu bò, anh giai AI này thật sự trâu bò đổi văn phong một cái cô không còn nhận ra tiểu minh tinh Ninh Hinh nữa đâu luôn.
Tiếng leng keng xích sắt lại vang lên, Hoa Y nhăn mặt: "Chuyện cũng đã nói rồi, tôi cũng không có bỏ trốn cậu còn trói tôi làm gì?".
Ninh Hinh cụp mắt không trả lời vấn đề của cô, đưa bữa sáng đến trước mặt cô.
Hoa Y cục tức lại càng dâng cao: "Này, cậu cởi trói cho tôi".
Ninh Hinh nhìn cô lần này là ánh mắt âm u không đáy: "Không thể, chỉ có như vậy mới bảo vệ được em".
Hoa Y trợn tròn mắt, bảo vệ hoá ra hắn xích cô lại bởi vì bảo vệ cô?
Hoa Y sinh khí liền hất đổ đồ ăn trước mắt, bực bội trừng hắn: "Tôi lại cần cậu bảo vệ? Mau cởi trói cho tôi nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm ra những việc gì đâu".
Ninh Hinh ánh mắt xoáy sâu tại khuôn mặt cô, hắn không cảm xúc nhìn cô, mặc dù là AI nhưng hắn vốn đã mang cảm xúc của con người, lúc này đây nhìn cô hắn mang cảm xúc rối loạn cùng đối chọi gay gắt.
Điều hắn muốn là cô luôn ở đây trong căn phòng này hắn mới có thể bảo vệ được cô, loài người yếu ớt như thế, hắn sợ chỉ cần thả cô ra cô sẽ muốn ra ngoài hắn không thích khả năng đó xảy ra, xác suất tồn tại quá thấp, hắn không cho phép.
Nhưng nhìn vào ánh mắt kia hắn lại không tự chủ sinh ra một chút bất an, hắn muốn hai người hoà thuận chứ không phải mãi tranh cãi như thế này, hắn muốn giống như hôm qua ôm cô vào lòng.