Càng ở đây lâu Hoa Y càng cảm thấy có cái gì đó không đúng...
Điển hình là ban đêm cô thường nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ bên ngoài, đặc biệt giống tiếng con gì đó nhưng lại không đoán ra được, hơn thế nữa gần đây cô phát hiện ra mốc thời gian đã nhảy qua 1 năm sau!...
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô chỉ ngủ một chút đã trải qua 1 năm rồi?
Việc này ắt hẳn 6996 có thế giải thích nhưng cho dù cô gọi thế nào hắn vẫn bạt vô âm tín, đồng thời cô cảm thấy sợi dây liên kết giữa cô và hắn rất mỏng manh giống như bị cái gì đó che chắn.
Cạch...
Cửa bị đẩy ra vẫn là thân ảnh quen thuộc, mấy ngày nay người mà Hoa Y nhìn thấy nhiều nhất là hắn, người đã nhốt cô lại Ninh Hinh.
Rốt cuộc cô phải phá tan vẻ mặt lạnh lẽo, dò hỏi hắn: "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?".
Mạc danh hắn liền ngẩng đầu ánh mắt như có như không nhìn cô sau lại tập trung đặt đồ xuống bàn nói: "Chuyện này em không cần biết" nói xong liền đi ra ngoài.
Hoa Y mím môi, rõ ràng tên nhóc này đã phát giác nàng có gì không đúng, lại một mực đánh giá nàng như người mất trí nhớ mà đối đãi, cho dù nàng cố cạy miệng hắn cũng không moi ra được thông tin gì.
Hoa Y phát bực trực tiếp nổi đoá không thèm nhìn hắn, đến mỹ thực trên bàn cũng làm lơ, nhắm mắt mệt mỏi dưỡng thần.
------------------
Ninh Hinh về liền nhìn thấy đồ ăn vẹn nguyên trên bàn, mà người trên giường lại cuộn thành một cục giống như đã ngủ rồi.
Hắn thở dài bước tới dọn dẹp đồ ăn rồi nhẹ nhàng nằm trên giường, cô gái đưa lưng về phía hắn, Ninh Hinh đôi mắt xoáy sâu vào cái gáy trắng nõn lộ ra kia.
Mấy ngày trước...đích thị là cô đã quay về!
Sau khi chuyện xảy ra hắn liền đem cô giấu về căn biệt thự này, bảo hộ cô nhưng quãng thời gian đó là "cô" nhưng lại không thực sự là "cô" cô của lúc đó giống như một dạng máy móc được lập trình theo tính cách của chủ nhân, không biết tại sao mà hắn liền nhốt cô lại, hắn sợ hắn không kiểm soát được "cô" khiến cho cô không thể trở lại nữa, đây là suy đoán của hắn.
Mà thực sự hắn đã đúng...
Hoa Y vốn không hề ngủ chỉ là cô đang suy nghĩ cách trốn ra liền cảm nhận thông qua lớp chăn mỏng một cánh tay ôm lấy eo cô.
Rất nhanh Hoa Y liền nằm trọn trong lồng ngực người đằng sau, lưng cô áp lên ngực hắn nghe được tiếng trái tim hắn đập, có chút nhanh nhưng thực vững chãi.
Hoa Y nhìn cánh tay treo trên eo mình liền thở dài, suy cho cùng hắn là người ăn mềm không ăn cứng lại nói tính cách tại thế giới này của hắn đặc biệt u tối, bá đạo nhất, độc tài từ trong xương tủy.
Hoa Y chọn cách thoả hiệp, cô xoay người qua nhẹ vòng tay ôm lấy hắn, cảm nhận thân mình hắn cứng lại cô mới nhẹ giọng nó.
"Ninh Hinh kì thực tôi rất mù mịt chỉ một cái chớp mắt tôi liền xuyên đến 1 năm sau...sau đó tôi lại luôn ở trong căn phòng này, đêm tối còn nghe thấy âm thanh kì quái...thực sự...tôi rất sợ"
Ninh Hinh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt màu xám tro pha lẫn hổ phách của hắn đặc biệt sáng trong, lấp lánh nổi bật trong không gian, ánh đèn vàng mờ mờ chiếu lên đôi mắt hắn lại tăng sự vũ mị, mê ly.
Hoa Y nhìn sâu vào đôi mắt hắn liền trầm mê trong đó...
Phải nói ngoại hình của hắn lần này rất đẹp, rất biết chọc người yêu thương, có đôi khi Hoa Y thật sự bị hắn lung lạc suy nghĩ của mình.
Hoa Y rất nhanh cụp mắt xuống che đi sự do dự trong ánh mắt...nhưng mà cô đã quyết hiếm khi sẽ thay đổi.
Thế giới trước đã đủ để lại bóng ma trong cô, rốt cuộc người không tim không phổi như cô vẫn chẳng thể "yêu", mà hắn lại trao đi quá nhiều Hoa Y là nhận không nổi, cũng không có dũng khí để nhận.
Cho dù tưởng tượng cô cũng không hề nghĩ mình sẽ vì yêu một người mà không tiếc tính mạng, sinh mệnh của bản thân mình.
Hoa Y cô vốn không phải người như thế cho nên thật sự không công bằng cho hắn...