Lời nói của Cung Hàn càng khiến Nhược Vũ trở nên phòng bị mà nhét lại chiếc nhẫn vào tay anh ta, gương mặt cô tỏ vẻ nghi hoặc nói." Cung Hàn tôi không biết vì lí do gì anh lại nhắm về tôi,nhưng tôi khẳng định tôi không muốn dính dáng đến anh. Kể cả ngay lúc này đang trò chuyện cùng anh càng khiến tôi thập phần chán ghét!"
Cung Hàn như chịu đả kích trầm mặc không nói gì, một lúc sau cũng mở lời chân thành mà nói." Vốn dĩ tôi cũng không biết bản thân tôi vì sao khi nhìn thấy em lại trở nên như thế, tôi cảm nhận được sâu trong thâm tâm tôi là thật sự muốn bảo vệ em."
" Nhưng tôi là luôn phòng bị anh, bởi vì không ai tự dưng lại tốt với người khác không có nguyên do!" Nhược Vũ thẳng thắn mà nói.
Hệ thống trong không gian nhịn không nổi phá lệ mà nhắc nhở." Kí chủ à nam chủ thật sự không có ý xấu, cô thử dùng não mà nhớ lại xem có phải người này cô quen không!"
Hệ thống nói xong liền ngắt kết nối ngay, Nhược Vũ thời khắc này cố nhớ lại lời hệ thống vừa nhắc nhở xem cô đã quên thứ gì.
Mười phút, mười lăm phút trôi qua trong sự im lặng giữa không khí ngượng ngùng, Nhược Vũ bây giờ trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong nội tâm đang vò đầu bức tóc bộ dạng có thể nói là thê thảm chỉ thiếu điều nằm lăn trên mặt đất mà ăn vạ.Cung Hàn đối diện nhân cơ hội mà ngắm gương mặt của Nhược Vũ, không khí cứ thế mà tiếp tục trôi qua ba mươi phút
Bên ngoài người của Cung Húc cũng đã đến,bọn họ bị cảnh tượng trước mắt mà kinh hãi, chủ tử của bọn họ quanh năm không gần nữ sắc bây giờ lại không kiêng dè gì ngắm nhìn Lý tổng, vài người không tin nổi mà ngẩn người đụng vào xe người khác khiến âm thanh chóng trộm của cái xe kêu lên.
Nhược Vũ bị tiếng xe kêu ồn ào kéo về thực tại làm cô suýt chút nhớ ra lại bị phá tan, cô nhíu mày ánh mắt sát khí nhìn về phía tiếng ồn.Lúc đó tiếng chuông điện thoại cũng vang lên cô không chần chừ mà bắt máy, quả nhiên người gọi là Dịch Qua mang đến thông tin tốt về công ty của Lưu Niên." Chị Lý, bên công ty đó vài ngày nay đã bị một người bí ẩn thu mua cổ phần rất nhiều, còn về chuyện chị bàn giao cũng đã hoàn thành tốt, tiếp theo nên làm gì?"
" Được rồi chút nữa gặp chỗ cũ, hiện tại tôi đang có khách quý a." Nhược Vũ liếc mắt sang Cung Hàn rồi cúp máy.
"Hiện tại tôi có việc rồi, Cung tổng chắc là không làm khó dễ tôi đâu nhỉ?" Nhược Vũ cong môi cười hỏi nhưng không đợi câu trả lời mà mở cửa xe chuẩn bị rời đi.
Cạch!!!
Cánh cửa bên kia được mở ra, Cung Hàn mau chóng ngồi vào bên trong rồi nhắm mắt dưỡng thần, Nhược Vũ cùng người của anh ta cũng bị màn này mà cạn lời, bọn họ không biết từ khi nào chủ tử mặt lại dày đến thế chỉ biếc ngao ngán lắc đầu,Nhược Vũ biết Cung Hàn đã ngồi vào xe cũng không có cách đuổi xuống đành khởi động xe rời đi.
Chiếc xe cứ thế chạy ra khỏi hầm gửi xe, mau chóng tiến lên đường lớn mà phóng nhanh vượt các xe phía trước dù đang giờ cao điểm, Nhược Vũ cố tình chạy như thế để Cung Hàn biết khó mà lui thế nhưng người ta vẫn luôn im lặng nhắm mắt mà ngủ, cô không vui nổi thỉnh thoảng nhìn sang sao quả tạ ngồi bên cạnh thở dài, cô là không muốn dính tới nhưng vẫn luôn bị bám theo!
Nhược Vũ nhìn thấy điều thú vị trước mắt mà cong môi cườichậm rãi điều khiển xe chạy chậm lại tấp bên đường,bên kia đường là đôi nam nữ đang lôi lôi kéo kéo thu hút sự chú ý của không ít quần chúng, người này không ai khác là Lưu Niên tra nam và nữ chủ Mân Di a.
Tiếng cãi vã vô cùng lớn Nhược Vũ hạ cửa kính đã nghe rõ nội dung bọn họ cãi nhau, Lưu Niên bên kia hất tay Mân Di lớn giọng hét lên." Cô thôi đi không phải vì cô quyến rũ tôi thì tôi cũng không ra bước đường như vậy, bây giờ công ty sắp phá sản vỡ nợ cả rồi!"
Mân Di vác bụng ra vênh mặt cãi lại." Anh thôi đi, nếu tôi biết tài sản đó không phải là của anh thì anh cũng đừng mong mà có thể ngủ với tôi còn khiến tôi mang thai! Đứa trẻ trong bụng là con anh đó anh tính sao?"
Lưu Niên cười đểu nhìn lại gương mặt Mân Di nói." Con của cô thì cô nuôi, tôi phải trở về nhà năn nỉ tiểu bảo bối của tôi đây, mụ đàn bà như cô cút đi."
.....
Đoạn đối thoại này cũng lọt vào tai một người khác nữa có mặt trong xe là Cung Hàn, hắn ta mở mắt nhìn cô hỏi." Chồng cũ của em sao? Hắn ta xứng đáng?"