Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cuối cùng Hồ Thạc cũng được cứu, nhưng tình huống không tốt lắm, vẫn phải quan sát.
Khoảng thời gian này Tinh Tuyệt chỉ tin tưởng Hồ Thạc, rất nhiều chuyện đều do Hồ Thạc làm.
Bây giờ Hồ Thạc đột nhiên đổ xuống, rất nhiều chuyện Tinh Tuyệt đều phải tự thân đi làm.
Thế là --
Tinh Sương bị bắt tráng đinh.
Tinh Sương không có hứng thú gì với công ty, cô ta chỉ lấy hoa hồng được chia, trái ôm phải ấp, không có việc gì thì mở party, làm công chúa nhỏ ngang ngược càn quét thế giới đêm mà thôi.
Bây giờ cô tay vẫn trái ôm phải ấp như cũ, bên trái là họp họp mãi không hết, bên phải là chữ ký mãi không hết.
Tinh Sương: "..."
Cô ta không muốn!!!!
Cô ta chỉ là một phế vật!!
Dù Tinh Sương có không vui cỡ nào, tình huống như vậy, cũng phải vừa khóc vì mình mất đi cuộc sống về đêm, vừa xem số liệu đau hết cả đầu.
Dù sao Tinh Sương cũng là người thừa kế thứ hai, dù không có lý tưởng thì cũng phải học xong những thứ phải học mới được chơi bời.
Cho nên chỉ cần không phải chuyện gì quá khó làm, Tinh Sương vẫn có thể tự mình xử lý được.
Chuyện này còn kinh động đến cả ông cụ Tinh.
Ông cụ còn tự đến bệnh viện thăm Hồ Thạc.
Nếu mà Hồ Thạc tỉnh dậy, thì có lẽ sẽ cảm động đến rơi cả nước mắt.
Hồ Thạc còn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, không biết khi nào mới tỉnh lại được.
Ông cụ đi từ phòng bệnh ra, trên gương mặt trước nay luôn hòa ái, lúc này lại có chút nặng nề.
"Cháu làm mất quyển sổ mà anh trai cháu để lại rồi à?"
"Dạ, nhưng cháu đã sao chép lại trước rồi."
Ông cụ nhìn Tinh Tuyệt một chút, cũng không biết là khen ngợi hay là gì.
Tinh Tuyệt lại bổ sung một câu: "Chỗ Bảo Bảo cũng có sao lại một phần."
Trước đó người máy đã quét từ đầu tới đuôi một lần, bởi vì có liên quan đến sinh vật không biết, cho nên vẫn lưu lại trong kho số liệu.
Sau khi trở về hắn cũng đã sao chép lại một phần trong Tinh phiến để cất giữ.
Ông cụ: "..."
Tinh Tuyệt cảm thấy không đúng lắm, "Sao ông lại biết anh cháu để lại cho cháu một quyển sổ?"
Ông cụ thở dài: "Ông đã từng thấy."
Tinh Tuyệt nhíu mày, truy vấn: "Vậy nội dung trong quyển sổ có ý gì?"
Bởi vì Hồ Thạc đột nhiên xảy ra chuyện, còn chưa kịp đi phá giải quyển sổ và Tinh phiến mà hắn mới lấy được kia.
Ông cụ liếc hắn một cái, "Cháu có biết vì sao Tinh gia chúng ta con cái không nhiều không?"
Tinh Tuyệt không biết.
"Vẫn chưa nhớ ra được à..."
Ông cụ lại thở dài thật dài.
Ông khoát khoát tay, không nói thêm gì nữa, dẫn theo quản gia rời đi.
"Lần này không biết lại sắp xảy ra chuyện gì nữa." Ông cụ ngồi ở trong xe, thần sắc nghiêm túc.
Quản gia: "Ngài không cần quá lo lắng."
"Chú nói xem, để cho thằng bé rời khỏi nơi này thì sao nhỉ?" Nói xong, lại khoát khoát tay, "Có thể đi đâu được chứ, vận mệnh của Tinh gia... Chỉ hi vọng thằng bé ở bên cạnh vị kia, có thể được cô ấy che chở."
-
Tinh Tuyệt cầm quyển sổ và Tinh phiến trở lại công ty, làm một cuộc so sánh đơn giản về hai thứ này.
Thứ bên trong hai loại vật này đều là loạn mã tương tự nhau, chỉ nhìn như vậy thì hoàn toàn không nhìn ra được gì.
Tinh Tuyệt để chuyện này sang một bên trước, đột nhiên gọi Tinh Sương đã trở thành một nhân viên làm công ăn lương vào.
Lúc này Tinh Sương giống như quả cà bị sương đánh, hữu khí vô lực, đi vào là lập tức nằm dài trên ghế sofa.
"Anh, làm gì thế? Em đang bận lắm đấy."
Tinh Tuyệt đi đến chỗ Tinh Sương, từ trên cao nhìn xuống cô ta: "Em có biết vì sao Tinh gia con cái không nhiều không?"
Tinh Sương không còn khí lực trả lời: "Cũng không phải anh không biết đâu, hỏi em làm gì, còn không phải là vì..."
Tinh Sương đột nhiên kịp phản ứng, anh của mình đang mất trí nhớ.
"Anh đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?"
"Muốn biết."
Tinh Sương gãi gãi cằm: "Bởi vì chúng ta nhà bị nguyền rủa chứ sao."
"??"
Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn có cái này nữa?
Tinh Sương chỉ là dùng một từ để hình dung cho dễ, cũng không tính là nguyền rủa.
Ba đời trước của Tinh gia cũng không phải thế này, mà là cành lá rậm rạp.
Nhưng sau đó huyết mạch trực hệ của Tinh gia không hiểu thấu mắc phải một loại bệnh.
Không có thiết lập sống đến bao lâu thì sẽ chết, có thể sống bao lâu thì xem vận may, nhưng rất nhiều người vận may đều không tốt, đoản mệnh, đặc biệt là trẻ con, rất dễ chết yểu.
Lớn rồi thì sẽ tốt hơn một chút, sống được lâu hơn một chút.
Giày vò lâu, huyết mạch trực hệ của Tinh gia càng ngày càng ít.
"Loại bệnh này ở trong gen của chúng ta, bình thường cũng không có dị thường gì, có thể ăn có thể uống, thân thể khỏe mạnh bình thường."
"Lúc trước anh đổi tên cũng là vì anh suýt thì không qua khỏi."
Chữ Diễn ý nghĩa của nó vốn rất tốt, là ý sinh sôi nảy nở, hi vọng hắn có thể có một tương lai thông thuận.
Nhưng không nghĩ tới lại cầm phải kịch bản trời cao đố kỵ anh tài, Thần Đồng đều chết yểu tế thiên.
Mặc dù sau đó không sao...
Sau khi khỏe lên, tiểu thái tử đã tự đổi lại tên cho mình.
So với chữ Diễn, chữ Tuyệt càng thích hợp hơn.
"Vì sao lại có loại bệnh này? Phóng xạ? Hay là virus?"
"Anh, em không biết mà." Tinh Sương vẻ mặt đau khổ: "Trước kia những chuyện này mọi người đều không nói cho em biết."
Những chuyện cô ta biết đều là nghe lén mà biết được.
Nếu như đã thiết lập sẵn, người phía trước cũng không có cách nào, vậy thì Tinh Sương cũng không quá giãy dụa.
Ăn những thứ ngon nhất, chơi những chàng trai bạo nhất, chạy xe phong cách nhất, tranh thủ không uổng công sống một đời.
Ai ngờ bây giờ lại phải ở đây làm công.
Cô ta siêu muốn khóc.
Tinh Tuyệt: "..."
Tinh Sương nhìn thấy hai chữ "Phế vật" từ trong mắt anh trai mình, nước mắt còn chưa chảy ra lại mạnh mẽ nén về.
Muốn làm một phế vật thì làm sao!!
Trêu chọc anh à!
Cướp gia sản với anh anh mới vui đúng không!
-
Vấn Tiên Lộ.
Tinh Tuyệt đi xem Tinh Kiều trước, tình huống của Tinh Kiều đã tốt lên rất nhiều, đã có thể xuống đất đi lại.
Tình huống thân thể không có dị thường gì rõ ràng.
Tinh Tuyệt nói chuyện với Tinh Kiều một hồi, sau đó đi tìm Sơ Tranh.
"Bảo Bảo, nội dung quyển sổ..."
"Nó giúp anh phá giải ra rồi." Sơ Tranh chỉ vào người máy trên bàn.
Người máy hai tay chống nạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, làm dáng vẻ "mau khen ta".
Tinh Tuyệt đầu tiên là sững sờ, sau đó mở to mắt khen mù quáng: "Bảo Bảo thật lợi hại."
"Cái gì thế, người ta xuất lực, cô ấy có làm gì đâu." Người máy bắt đầu la lối.
Năng lực tính toán của người máy mạnh mẽ hơn những trí năng khác nhiều.
Nó từ trong hai loại nội dung khác biệt, trộn lẫn ở bên trong cùng một loại ký tự.
Nội dung của quyển sổ là đề mục, căn cứ theo đề mục, lại tìm ra được đáp án chính xác từ trong nội dung của Tinh phiến.
Sau khi lấy được đáp án lại xây lại, một lần nữa sắp xếp thành câu.
Nói thì hình như cũng không phải quá khó.
Nhưng khi thật sự thao tác, cũng chỉ có người máy mới có thể giải mã ra trong thời gian ngắn như vậy.
Cho nên nó kiêu ngạo.
- - Kẻ sáng tạo không phải thượng đế, là tai vạ.
Khúc dạo đầu chính là câu nói này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao người máy khẳng định nó sắp xếp chính xác.
Bởi vì câu nói này từng xuất hiện, Lục Phong Trạch đã từng nói.
Cũng không biết là Tinh Thần vững tin Tinh Tuyệt có thể phá giải hay là thế nào, mà cài đặt phương thức giải mã phức tạp như vậy.
Những chữ kia vẫn là người máy đào ra từ trong kho số liệu, có một chút văn tự cổ đại, bây giờ đã không ai sử dụng nữa, người nghiên cứu nó cũng chẳng còn.
Nội dung giải mã ra cũng không nhiều.
Ba phút là có thể xem hết.
Sơ Tranh đã xem rồi.
Tinh Tuyệt xem hết nội dung, biểu cảm trên mặt có chút mê huyễn.
"Bảo Bảo, Tinh Kiều..."
Sơ Tranh vỗ vỗ bả vai Tinh Tuyệt: "Anh trai anh thật đúng là một cái kho báu, đào một hồi chắc chắn sẽ có kinh hỉ."
Tinh Tuyệt: "..."
Luôn cảm thấy em đang châm chọc.